Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 121

Sau khi đưa Triệu Cửu Hương đến phòng thẩm vấn, hai binh sĩ rời đi.

Trong phòng thẩm vấn đốt chậu than, nhiệt độ cao hơn trong phòng tam giam, mùi nước tiểu trên người Triệu Cửu Hương bắt đầu nồng nặc.

Triệu Cửu Hương định đến gần Lục Trường Chinh, ngửi thấy mùi nước tiểu trên người, bà ta cười xấu hổ, lặng lẽ lùi về sau vài bước.

Lục Trường Chinh chỉ vào ghế thẩm vấn, nói với Triệu Cửu Hương: "Thím ngồi đi."

Triệu Cửu Hương ngồi xuống, cười ngượng ngùng giơ còng tay lên hỏi: "Cậu ba, có thể tháo còng tay này ra không? Tôi thực sự không phải là đặc vụ."

Lục Trường Chinh không trả lời, mà chỉ hỏi: "Nói đi, thím muốn nói gì với tôi?"

Triệu Cửu Hương lúng túng ho khan, nhỏ giọng nói: "Đêm đó, tôi đến nhà ông Thạch."

"Ồ, đến đó làm gì?" Lục Trường Chinh lấy sổ ra bắt đầu ghi chép.

Triệu Cửu Hương ậm ừ không biết mở lời như thế nào, thấy Lục Trường Chinh đang ghi chép thì cuống lên: "Cậu ba, cậu đừng ghi. Tôi chỉ muốn nói với cậu, tôi không phải là đặc vụ."

Lục Trường Chinh vẫn không ngừng lại, bình thản hỏi: "Thím đến nhà ông Thạch làm gì? Ăn trộm? Hay là vụng trộm?"

Trong lòng Triệu Cửu Hương bắt đầu lo lắng, bà ta cảm thấy hình như mình làm sai rồi.

Bà ta không nên cho rằng anh là cậu ba nhà thông gia, có lẽ sẽ nể tình thông gia mà che giấu giúp bà ta. Nhưng nhìn vẻ mặt anh, chỉ sợ là muốn đại nghĩa diệt thân.

Triệu Cửu Hương ngậm miệng, không lên tiếng nữa.

Lục Trường Chinh ngẩng đầu lên nhìn bà ta, thấy bà ta không trả lời bèn nói: "Thím, nếu thím không nói, tôi sẽ sai người đi tìm ông Thạch, hoặc tìm chú hoặc tìm Phúc Bảo."

Phúc Bảo là con trai của Triệu Cửu Hương.

Triệu Cửu Hương sinh năm đứa con gái, mới sinh được một đứa con trai, từ nhỏ đã xem như bảo bối, vô cùng cưng chiều.

Quả nhiên, vừa nhắc tới Phúc Bảo, Triệu Cửu Hương sốt ruột.

Triệu Cửu Hương sinh năm đứa con gái, mới sinh được một đứa con trai, từ nhỏ đã xem như bảo bối, vô cùng cưng chiều.

Quả nhiên, vừa nhắc tới Phúc Bảo, Triệu Cửu Hương sốt ruột.

"Cậu ba, cậu đừng như thế mà, chúng ta là thông gia. Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, nhà tôi gặp họa, nhưng nhà cậu cũng bị mất mặt."

Lục Trường Chinh cười giễu cợt, đã dọn ra ở riêng thì chuyện này liên quan gì tới anh, cùng lắm thì anh hai hơi mất mặt, nhưng vợ mình muốn cưới, tốt xấu gì cũng phải chịu trách nhiệm.

"Thím à, nếu thím thành thật khai báo, tôi sẽ không đi tìm người. Nếu thím không phạm tội, tôi sẽ nhờ người giữ bí mật giúp thím."

Thấy Lục Trường Chinh có vẻ muốn đi bắt người, nếu bà ta không lên tiếng, giọng Triệu Cửu Hương nhỏ như ruồi muỗi: "Không, không đi ăn trộm, chỉ đến nhà ông ấy nói chuyện một lát. "

Nhưng nửa đêm nửa hôm đi nói chuyện, ai cũng có thể đoán được là làm gì.

Chẳng trách bà ta không dám nói, hiện nay vấn đề tác phong được quản giáo rất nghiêm ngặt. Dùng cách nói ở nông thôn, đây là người đàn bà hư hỏng, phải bắt đi cạo đầu, diễu hành xử tội công khai.

Bình thường nếu chuyện này bị phát hiện, đại đội sẽ bí mật giải quyết, không báo lên cấp trên cũng được.

Nhưng mà đang trong thời gian đặc biệt truy bắt đặc vụ thì không giấm giếm được, còn xử lý thế nào phải xem ý của cán bộ công xã.

Lục Trường Chinh đoán rằng có lẽ chuyện này sẽ bị ép xuống, để đại đội tự mình giải quyết.

Trong huyện tốn nhiều công sức mời truyền thông báo chí đến để khoe khoang công trạng, bọn họ sẽ không để chuyện này làm mất danh dự đại đội tiên tiến.

Vì thế anh cũng không lo đại đội thôn Lục gia sẽ mất danh hiệu đại đội tiên tiến vì chuyện này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-121.html.]

Lục Trường Chinh không hỏi tiếp, mà đi ra ngoài sai người đưa Triệu Cửu Hường về phòng tạm giam, sau đó sai người đi mời ông Thạch đến.

Anh cũng sẽ không tin lời nói một phía của Triệu Cửu Hương, mọi chuyện đều phải dựa vào chứng cứ, lời khai của hai bên phải trùng khớp.

Từ lúc Triệu Cửu Hương bị bắt, ông ta vẫn luôn lo lắng không yên.

Ông ta là người góa vợ, mấy năm trước vợ và con trai mất sớm, hai con gái cũng lập gia đình, giờ trong nhà chỉ còn mình ông ta.

Nghe cảnh sát nói muốn dẫn ông ta về đồn để hỏi thăm tình hình, ông ta lập tức sợ đến mức cả người gần như tê cứng. Đến đồn cảnh sát, chỉ sợ khỏi cần hỏi, ông ta cũng khai tất tần tật.

Mặc dù trong thôn rất lớn, ít nhiều cũng có vài chuyện dơ bẩn, nhưng tam quan mọi người vẫn bị chấn động.

Ban đầu ông Thạch này và cha của Lục Quế Hoa là bạn thân, thường xuyên đến nhà ông ta chơi. Lúc còn trẻ, Triệu Cửu Hương rất xinh đẹp, dần dà, ông Thạch cũng nảy sinh lòng ham muốn.

Thấy Triệu Cửu Hương đều sinh con gái, ông Thạch đã xúi Lục Hữu Căn về biện pháp mượn giống. Lúc đó, vì sinh năm đứa con gái, Lục Hữu Căn không có vị trí trong thôn, cũng không phải là người mạnh mẽ, bị ông Thạch mê hoặc một lát thì bèn đồng ý.

Vừa nghĩ tới để người khác được hời, chi bằng nhờ anh em của mình, nên ông ta đã nhờ ông Thạch làm.

Bởi vì đều sinh con gái, Triệu Cửu Hương không có chỗ đứng trước mặt chồng, đương nhiên ông ta quyết định thế nào thì bà ta nghe theo vậy.

Kết quả, không biết là may mắn hay sao mà thật sự sinh được một đứa con trai.

Lục Hữu Căn có con trai, có thể diện, Triệu Cửu Hương có con trai đã lấy lại tự tin. Ông Thạch đạt được ý đồ, lại có thêm dứa con trai mình không cần phải nuôi.

Lúc đầu, bọn họ đều có cuộc sống của riêng mình.

Sau này, vợ và con trai ông Thạch đều lần lượt bệnh chết. Ông Thạch bèn dành hết sự quan tâm cho Phúc Bảo, có món gì ngon cũng mang qua cho Phúc Bảo. Dần dần, hai nhà lại thân thiết với nhau.

Triệu Cửu Hương và ông Thạch cũng từ từ nảy sinh tình cảm. Khi đó đang lúc khó khăn, Lục Hữu Căn mừng rỡ vì có người giúp mình nuôi con nên nhắm một mắt mở một mắt, thi thoảng còn che giấu giúp bọn họ.

Cũng bởi vì có sự đồng ý âm thầm của Lục Hữu Căn, nhiều năm qua Triệu Cửu Hương và ông Thạch không bị người khác phát hiện.

Hoặc cũng có người phát hiện, nhưng họ tốt bụng không đi đồn thổi ra bên ngoài. Nếu không phải lần này bị bắt vì đặc vụ, nói không chừng vẫn chưa bị khui ra.

Mọi người nghe xong, trong lòng đều sợ hãi thán phục, không ngờ trên đời vẫn có nón xanh tồn tại như vậy.

Đúng là rừng rộng thì chim nào cũng có.

Ông Thạch bị xét hỏi xong, cũng bị lôi vào phòng tạm giam nhốt lại, vừa vặn chung một chỗ với Triệu Cửu Hương.

Triệu Cửu Hương nhìn thấy ông Thạch, cũng kinh ngạc hỏi: "Sao bọn họ lại bắt ông?" Chẳng phải bà khai ra tất cả thì khỏi bắt người sao?

Triệu Cửu Hương đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hoảng sợ hỏi: "Có phải ông đã khai hết không? Chuyện của Phúc Bảo ông cũng nói?"

"Chẳng phải bà khai trước sao? Bà không khai, sao họ đến bắt tôi?" Ông Thạch đang lo lắng.

Triệu Cửu Hương đánh vào ông Thạch, vừa đánh vừa khóc: "Tôi chỉ nói đêm đó đến nhà ông nói chuyện, chưa nói chuyện của Phúc Bảo. Ông là đồ ngu như bò, ông khai ra hết sau này Phúc Bảo làm sao sống trong đại đội."

Sau này Phúc Bảo của bà ta sẽ bị người ta chỉ trích bàn tán.

Triệu Cửu Hương khóc vô cùng đau lòng. Vốn tưởng rằng bà ta nhận mình là người đàn bà hư hỏng, bị bắt đi nông trường cải tạo cũng được. Đến lúc đó, Phúc Bảo cắt đứt quan hệ với mình, đi đầu công khai xử tội mình thì sẽ được đồng cảm và có cuộc sống tốt trong đại đội.

Bây giờ ông già này đã nói ra tất cả, xuất thân của Phúc Bảo cũng không đàng hoàng, sau này chắc sẽ bị người ta phỉ nhổ.

Từ nhỏ, Phúc Bảo của bà ta chưa từng chịu khổ, làm sao chịu đựng nổi.

Triệu Cửu Hương càng nghĩ càng đau lòng, đ.ấ.m ông Thạch không thương tiếc, đồng thời cũng căm hận Lục Trường Chinh.

Đều là thông gia, không giúp đỡ chưa tính, lại còn hại bà ta như vậy!

Bình Luận (0)
Comment