Truy bắt và thẩm tra suốt một ngày, vấn đề đặc vụ không có nhiều manh mối, ngược lại điều tra ra nhiều vụ phạm pháp làm loạn kỷ cương.
Dọc theo dãy núi có tổng cộng năm đại đội sản xuất, vụ án người đàn bà hư hỏng, cộng thêm cặp đôi Triệu Cửu Hương là bắt được tổng cộng ba cặp.
Có lẽ vì mùa đông bắt đầu, mọi người rảnh rỗi không có chuyện gì làm, tâm trạng càng nhộn nhạo hơn.
Nửa đêm, còn bắt được hai thanh niên lén bán heo rừng ở chợ đen.
Nhắc tới hai thanh niên này cũng thật xui xẻo, ban đầu nghĩ tuyết vừa mới rơi nên định lên núi xem có thể bắt được gà rừng hay thỏ rừng hay không. Nào ngờ vừa khéo trông thấy con heo rừng hôm đó bị đạn lạc b.ắ.n bị thương. Sau khi bị trúng đạn nhiều ngày như vậy, heo rừng đã suy yếu mất sức, nhanh chóng bị hai thanh niên giải quyết.
Thấy heo rừng to thế này, hai thanh niên không nỡ tặng, bèn giữ lại buổi tối khiêng đến chợ đen bán. Kết quả lúc về bị người khác trông thấy, ban đầu định cho chút tiền bịt miệng, việc này cũng coi như xong.
Ai ngờ gặp dịp bắt đặc vụ, cứ thế bị moi ra, đúng là người tính không bằng trời tính.
Còn có một nhân viên quản lý kho thóc của đại đội sản xuất, lén trộm lương thực trong đại đội.
Lục Trường Chinh xem xong những lời khai này, bảo người chép lại một bản đưa cho Canh Trường Thanh. Những người này giao cho địa phương, nhờ đơn vị địa phương xem xét xử lý là được.
Sau khi Canh Trường Thanh đọc hết lời khai, bảo thư ký Phó Minh đến đồn công an một chuyến. Nhờ đồn công an tìm một chỗ tạm giam những người này trước, đợi việc đặc vụ giải quyết xong sẽ xử lý sau.
Mấy ngày nay, Canh Trường Thanh vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc công xã Hồng Kỳ bọn họ có thứ gì đáng giá khiến đặc vụ chú ý đến nơi này?
Huyện Thanh Khê là một huyện nhỏ thông thường, cũng không nằm ở biên giới, lại chẳng có bí mật căn cứ quân sự. Không hề có ngành công nghiệp trụ cột, cũng không có khoáng sản.
Công xã Hồng Kỳ càng nghèo hơn, lúc anh ta vừa tới, thậm chí nhiều đại đội còn không đủ cơm ăn.
Thế nhưng đặc vụ lại xây dựng hang ổ ở một địa phương nghèo như vậy.
Nếu như còn sót lại từ thời kỳ đầu thành lập đất nước thì dễ giải thích, nhưng từ nhiều dấu vết suy đoán cho thấy hang ổ này mới xây vài năm nay.
Vậy thì rốt cuộc ở đây có cái gì?
Mặc dù nhiều binh sĩ điều tra đã rút lui, nhưng các cửa ra vào của đại đội vẫn có người canh gác, nhóm xã viên cũng bị yêu cầu ở yên trong đại đội, không phải trường hợp đặc biệt, không được phép đi ra ngoài.
Những người cần đi làm cũng phải có giấy chứng nhận của cán bộ đại đội ký tên mới được bật đèn xanh.
Lục Tiểu Lan dứt khoát không về nhà chồng, mà ngủ lại nhà một đêm, sáng mai đi làm trong đại đội.
Buổi tối, Lý Nguyệt Nga bảo Lục Tiểu Lan sang chơi với Tô Mạt.
Lục Tiểu Lan nằm trên giường gạch ấm áp dễ chịu, đang đắp chăn mềm cảm thán nói: "Vẫn là giường mới, chăn mới thoải mái thật!"
Nhà chồng cô ấy đã xây nhiều năm, tuy mỗi năm giường đều quét tro, nhưng không ấm bằng giường mới xây.
"Chị dâu ba, chăn này của chị do công xã chúng ta may à? Mềm thật!"
Tô Mạt không được tự nhiên đáp: "Phỏng chừng tay nghề của thợ lành nghề vượt xa người bình thường, chiếc giường này làm tốt vô cùng, giường ở phòng dự phòng phía tây không tốt như vậy." Nhưng mà chăn hiện tại cô đang đắp là mang đến từ tận thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-122.html.]
"Hóa ra là thế, em đã nói mà. Lúc em kết hôn cũng dùng chăn từ công xã, sao nó không được mềm thế này."
"May mắn thôi em, chị cũng so sánh hai cái mới biết cái này tốt hơn."
"Giờ trong nhà sao rồi em?" Tô Mạt hỏi sang chuyện khác.
Lục Tiểu Lan thở dài: "Có thể thế nào? Quấn lấy không tha, chưa đưa ra được lý do thì không dễ dàng buông tha. Không biết thím Cửu Hương làm gì, mà đêm hôm khuya khoắt lại mò đi dạo."
Lục Tiểu Lan cũng cảm thấy Triệu Cửu Hương không thể là đặc vụ, trông bà ta không giống đặc vụ, nếu nói đi ăn trộm, cô ấy còn tin vài phần.
"Vậy chị dâu hai thế nào? Có làm loạn ở trong nhà không?" Cô cảm thấy với tính tình của Lục Quế Hoa, rất có thể sẽ ăn vạ để Lục Thanh An cứu người.
"Không làm loạn, chắc cũng sợ. Khuôn mặt tái nhợt, trông rất đáng thương."
"Nếu thím Cửu Hương này thật sự là đặc vụ, vậy mấy đứa con của thím ấy xem như tiêu đời! Quốc Đống và Quốc Lương cũng bị ảnh hưởng."
Tính ra anh hai cô ấy vẫn có đường lui, tàn nhẫn một chút, dứt khoát ly hôn cắt đứt quan hệ xem là có thể không bị ảnh hưởng.
"Chị dâu ba, chị cảm thấy tại sao đặc vụ lại xây hang ổ ở công xã chúng ta? Nói thật, vài năm nay cuộc sống của chúng ta mới ổn định hơn, mấy năm trước nhiều người còn không ăn đủ no."
"Em nhớ lúc chị dâu hai mới gả đến, thím Cửu Hương thường xuyên mượn lương thực nhà em. Nói nhà ba người họ còn không đủ ăn, nhà bọn em đông người như vậy lại càng không đủ. Thím Cửu Hương đến vài lần không mượn được nên không đến nữa."
"Khi ấy trong nhà còn đang xây nhà, nghèo lắm, có bốn gian phòng đất. Anh chị cả một phòng, anh chị hai một phòng, em và bố mẹ, ông nội chen chúc trong một phòng." Lục Tiểu Lan kể chuyện trước kia cho Tô Mạt nghe.
"Cũng may anh ba đi lính, nếu không anh ấy cũng không có chỗ ở. Trước kia nhà chưa xây xong, mỗi lần anh ấy về thăm nhà đều ở tạm nhà anh Quốc Bình."
Tô Mạt bỗng nhiên hơi đau lòng cho Lục Trường Chinh. Đi nhập ngũ cố gắng phấn đấu ở bên ngoài, gửi rất nhiều tiền về nhà, nhưng khi về đến nhà lại không có chỗ ở, thảo nào mấy năm anh mới về một lần.
Tuy nhiên, cô lại cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi: "Trước kia trong nhà em không phải là điền chủ ở nông thôn sao? Sao chỉ có bốn mẫu đất để xây nhà?"
"Trước kia, cả nhà sống bên nhà của bộ đại đội. Giai đoạn đầu thành lập đất nước, ngay cả đất ruộng ông nội cũng giao nộp cho quốc gia, sau này công xã hóa, những nhà kho được xây lại chính là bộ đại đội hiện tại."
"Mấy anh của em có ấn tượng, ngược lại em chẳng nhớ gì cả, em chỉ nhớ chuyện những căn phòng được xây bằng đất đá thôi."
Tô Mạt hiểu rồi. Lục Bá Minh giống như Tô Trọng Lê, đều là người thông minh nhìn rõ việc đời, chủ động giao nộp và bị chia là hai hình thức khác nhau.
"Lúc nhỏ, anh ba của em trông như thế nào?" Nghe Lục Tiểu Lan nhắc về chuyện trước kia, Tô Mạt bỗng nhiên muốn biết về Lục Trường Chinh khi con nhỏ.
"Lúc nhỏ anh ba của em đẹp trai, lại thông minh, là người đẹp trai, thông minh nhất trong số mấy anh em." Nhắc đến đây, Lục Tiểu Lan bắt đầu tâng bốc Lục Trường Chinh.
"Hồi đi học, anh ấy đều đứng hạng nhất trong các cuộc thi. Anh ấy còn thi đại học nữa, nhưng không đi học mà lựa chọn nhập ngũ, lúc đó cha em rất tức giận, nhờ có ông nội ủng hộ, cha em mới đồng ý."
Tô Mạt không ngờ Lục Trường Chinh còn thi đậu đại học, nhưng cũng may lúc đó anh lựa chọn nhập ngũ, nếu không nói không chừng bây giờ anh đang tham gia xây dựng ở đâu đó ở Tây Bắc.
"Anh ba của em không chỉ thông minh trong việc học tập, mỗi năm khi thu hoạch vụ thu, anh ấy có thể tìm được rất nhiều nấm mật ong và hạt óc chó, hạt dẻ. Mỗi lần thu hoạch vụ thu, nhà em thu hoạch rất phong phú, đôi khi còn tìm được vài trứng gà rừng và bắt được thỏ rừng."
"Hôm nay mẹ còn nói với em, chị và anh ba giống nhau, đều là người có phúc." Lục Tiểu Lan cười nói.