Quả nhiên đúng như Lục Trường Chinh dự đoán, đêm đó có điện thoại gọi đến chỗ Lục Trường Chinh, bảo ông ta âm thầm giải quyết vấn đề của đại đội tiên tiến.
Cúp máy xong, Canh Trường Thanh mệt mỏi nhíu chặt mi tâm, đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng đen đen như mực bên ngoài thi thoảng có ánh đèn mờ, rơi vào trầm tư.
Chẳng biết có phải do ông ta đa nghi hay không, nhưng ông ta luôn cảm thấy phía sau chuyện này có một bàn tay vô hình nào đó.
Bây giờ ông ta cần xem xét lại lựa chọn của mình, tiếp tục ẩn núp trong công xã Hồng Kỳ có phải là lựa chọn chính xác không?
Ngày hôm sau, sau khi Lục Tiểu Lan đi làm, Tô Mạt vẫn ở nhà cũ lấy sách ra nghiên cứu.
Mặc dù lúc tận thế cô đã đọc hết những cuốn sách này, bây giờ đọc kĩ lại vẫn có những thu hoạch nho nhỏ.
Đọc sách chuyên ngành mệt rồi, Tô Mạt lấy ra một quyển > đọc lại. Tuy sách này chỉ mang yếu tố giải trí, nhưng bên trong có rất nhiều cách có thể tham khảo.
Tô Mạt lật đến mục tìm kiếm quặng mỏ, bắt đầu so sánh từ cái một.
Sau đó, cô lấy ra hòn đá mình nhặt được từ trong không gian ra, dùng sức đập vỡ nó, khi cô soi kĩ dưới ánh sáng mặt trời, quả nhiên có vài ánh sáng vàng li ti.
Ngày cuối cùng khi cô lên núi, cô đã nhặt được hòn đá này ở bên một dòng suối nhỏ.
Lúc đó, khi ánh nắng chiếu xuống cô thấy nó hơi khác, trông có màu vàng như ánh sáng mặt trời nên mới nhặt bỏ vào không gian.
Khi ấy, cô đang vội tìm chỗ sạc pin, định hôm sau sẽ quay lại xem thử, không ngờ cùng ngày cô lại gặp chó săn, sau đó cũng không lên núi nữa.
Từ kiến thức ghi chép trong sách, kết hợp với cục đá nhặt được, Tô Mạt đoán rằng trên núi này có loại mỏ vàng tạo núi.
Nhưng rốt cuộc có đúng hay không, cô phải lên núi tiếp tục tìm dọc theo suối nhỏ mới biết. Nếu có nhiều viên đá với ánh sáng vàng li ti như thế, vậy tám mươi đến chín mươi phần trăm có mỏ vàng.
Cũng không biết chuyện này có liên quan đến việc đặc vụ xây dựng hang ổ ở chỗ này không?
Quảng Tây, viện gia chúc, phòng làm việc nhà họ Tô.
Sau khi Tô Đình Đức đọc mật báo vừa nhận được, nét mặt ông ấy khó coi đến mức có thể nhỏ ra mực, dùng sức đập bàn, dọa Tô Dịch Viễn giật mình.
Tô Dịch Viễn vốn đang mơ màng, lập tức ngồi thẳng người, không dám thở mạnh.
Một lát sau, Tô Đình Đức nói với Tô Dịch Sâm: "Đi gọi mẹ con lên đây."
Khi Phó Mạn Hoa lên tới, Tô Đình Đức đóng chặt cửa phòng, sau đó nói với ba mẹ con về chuyện Tô Trọng Lê giấu đồ, bao gồm cả việc vì thế mà Tô Đình Khiêm bị để mắt.
Ba người nghe xong, cũng vô cùng khiếp sợ.
Nhất là Phó Mạn Hoa, trong lòng bà ấy hơi khó chịu. Là vợ chồng nhiều năm như vậy, thằng lớn đã hai mươi lăm tuổi, vậy mà ông Tô vẫn đề phòng bà ấy, đến lúc này mới nói ra sự thật.
Với lòng tham của những người đó, ngoài để mắt tới bên phía em chồng, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho bên này.
Tình hình nhà họ còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của bà ấy.
"Đây là mật báo anh vừa nhận được, những người kia đã tìm kiếm trong ngoài ba căn nhà lớn nhiều lần, tạm thời vẫn chưa tìm được đồ, bây giờ lại phái nhóm người thứ hai xuống phía bắc."
Tô Đình Đức đưa mật báo cho mấy người họ xem, sau khi xem xong thì dùng một ngọn lửa đốt đi.
"Đợi lát nữa anh gọi điện cho Trường Thanh, bảo chú ấy nhắc nhở Mạt Mạt và những người khác. Nhưng không thể để bọn họ tiếp tục tìm kiếm ở Thượng Hải nữa."
Đồ giấu kín đáo đi nữa, nhưng cứ tìm kiếm như vậy, có một ngày sẽ bị tìm được.
Họ cần qua đó và lấy lại ngôi nhà càng sớm càng tốt.
Theo thỏa thuận, hiện tại căn nhà đang đứng tên Tô Đình Khiêm, ông là nhân viên bị đưa về nông thôn, bọn họ muốn làm gì làm.
Nhưng nếu căn nhà đứng tên Tô Đình Đức, bọn họ muốn làm gì cũng không thể làm trắng trợn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-123.html.]
Lúc trước ông vốn định để vợ con đi Thượng Hải, nhưng bây giờ những kẻ đó đã ngang ngược đến mức dám công khai sai người đến tỉnh Hắc Giang hại người, nói không chừng Thượng Hải rất nguy hiểm, để vợ con đến đó không an toàn.
"Vậy đi, mấy hôm nay anh xin tổ chức cho nghỉ, anh đi Thượng Hải một chuyến." Tô Đình Đức nói.
"Không được, anh không thể đi." Phó Mạn Hoa lập tức ngăn cản: "Anh ở lại đây theo dõi đi, đừng cho người khác chen vào. Em đi!"
"Em đi không an toàn."
"Cha ơi, con đi với mẹ." Tô Dịch Lâm lên tiếng, mấy năm qua anh ấy chưa nghỉ ngơi, lúc này xin nghỉ nghỉ ngơi cũng được.
Con trai cả làm việc rất thận trọng, ý chí khá mạnh mẽ, đi chung với anh ấy cũng tốt.
"Được, vậy hai mẹ con đi đi." Tô Đình Đức nói: "Xin nghỉ thêm mấy ngày, sẵn tiện đến phía Bắc thăm Mạt Mạt luôn."
Tô Dịch Sâm gật đầu, không cần cha nhắc, anh ấy đều muốn tìm một cơ hội để đi.
Cả nhà chú và chú út Canh đều ở đó, huống chi em gái lấy chồng ở chỗ này, không qua xem thử sao anh ấy có thể yên tâm.
"Mẹ còn vài việc phải xử lý ở bệnh viện, ba ngày sau chúng ta xuất phát." Phó Mạn Hoa tính toán thời gian của mình.
Tô Dịch Sâm không có ý kiến, trong thời gian này anh ấy không bận, xin phép rất dễ.
Lục Quế Hoa lo lắng suốt cả ngày, vẫn chưa thấy mẹ cô ta được thả, cha và em trai còn bị kiểm soát ở nhà.
Cũng không biết cô ta nghe được tin tức của Lục Trường Chinh từ đâu, vừa khóc lóc đi tìm Lục Thanh An kể lể.
"Cha ơi, cha đi tìm chú ba kêu chú ấy thả mẹ con ra đi. Mẹ con mà bị kết án, con không có tiền đồ không sợ bị ảnh hưởng, nhưng Quốc Đống Quốc Lương còn nhỏ, cuộc sống bọn nó còn dài, không thể để bọn trẻ bị ảnh hưởng."
"Nếu Triệu Cửu Hương không phạm tội, thằng ba sẽ thả bà ta ra thôi. Còn nếu bà ta có tội, thằng ba cũng chẳng thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, nên xử thế nào thì xử thế ấy." Lý Nguyệt Nga không nhịn được răn dạy.
"Vậy Quốc Đống và Quốc Lương thì sao, tương lai sau này của bọn trẻ..."
"Có thể thế nào? Cắt đứt quan hệ với Triệu Cửu Hương là xong, còn không được thì cô cũng cắt đứt quan hệ với mẹ cô đi!" Lúc này còn mang hai đứa trẻ ra uy h.i.ế.p bọn họ.
Lục Quế Hoa nghẹn lời, không dám nói nữa, bắt đầu khóc sướt mướt.
Nghe thấy thế, Lý Nguyệt càng thêm nóng giận, buổi tối trốn qua nhà Tô Mạt. Bà ấy kể cho Tô Mạt nghe khổ tâm của mình, Tô Mạt mới biết thì ra vợ lẽ là kết hôn như thế này.
Phải nói rằng, tinh thần can đảm thật sự rất lớn.
Lỡ như bước đó xử lý không tốt, chưa biết chừng hai người sẽ bị bắt vì vấn đề tác phong.
Lý Nguyệt Nga trút xong nỗi khổ, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, lại nói cho Tô Mạt nghe một số chuyện trong đại đội. Thấy đã trễ rồi, bèn định về nghỉ ngơi.
Mới vừa đến cổng sân, lờ mờ trông thấy có một bóng người cao lớn đi qua nơi này, bà ấy vội vàng cầm gậy gỗ hét lớn: "Ai?"
"Mẹ, là con!" Lục Trường Chinh đáp.
"Thằng ba? Sao con về rồi?"
"Chuyện đã xử lý xong xuôi, con về nghỉ ngơi một chút!" Chủ yếu là Canh Trường Thanh nhờ anh gửi một bức thư cho Tô Mạt, anh nhân cơ hội về nhà thăm vợ một lát.
"Con về nhà chưa?" Lý Nguyệt Nga hỏi.
Lục Trường Chinh lắc đầu: "Đã muộn rồi, con chưa về, sáng mai con sẽ qua."
"Đừng về, chị dâu hai con đầu óc có vấn đề, nếu con về chưa biết chừng nó lại yêu cầu con thả mẹ nó." Lý Nguyệt Nga nói, lại nhỏ giọng hỏi: "Vậy Triệu Cửu Hương thực sự là đặc vụ à?" "Không phải."
"Bà ta phạm tội gì?"
Lục Trường Chinh thấy Tô Mạt cũng đẩy cửa đi ra, vội vàng nói: "Mẹ ơi, chúng ta vào trong rồi nói."