Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 124

Lý Nguyệt Nga nghe Lục Trường Chinh nói xong thì cả người gần như hóa đá, liên tục hừ lạnh.

Tô Mạt lại không quá kinh ngạc, dù sao thì cô cũng từng nghe nhiều chuyện thất đức hơn rồi. Do thời đại này nghiêm khắc nên chuyện này được xem như là phạm tội. Nếu là thế hệ sau này thì đây chỉ là vấn đề về mặt đạo đức thôi.

"Đúng là phải rửa tai lắng nghe!"

"Cả gia đình đều đáng tởm, chuyện như thế mà cũng làm được." Cũng chẳng biết nói thế nào, lúc đầu là do Lục Quế Hoa cấu kết với thằng hai làm ra những chuyện này.

"Thằng ba, vậy bây giờ xử lý như thế nào? Bị bắt đi xử tội công khai và diễu phố sao? Danh hiệu đại đội tiên tiến có còn giữ được không?"

"Vẫn giữ lại được danh hiệu, lãnh đạo ở huyện bảo xử lý kín tiếng." Lục Trường Chinh nói, anh đã nhận được tin chuẩn xác từ Canh Trường Thanh.

"Cụ thể là xử lý như thế nào, phải làm sáng tỏ chuyện đặc vụ rồi thì công xã mới quyết định. Mấy ngày này bọn họ sẽ bị giam ở đồn công an trước."

Nghe bảo danh hiệu được giữ lại, Lý Nguyệt Nga liền thở phào một hơi, nhưng vừa nghĩ đến vụ tai tiếng thì m.á.u của Lý Nguyệt Nga lại xông lên não.

Dù sao cũng đã kết tình thông gia, đến lúc ấy cả đại đội đều biết được thì gia đình bọn họ cũng mất mặt theo.

Thằng hai khốn kiếp kia cưới phải cái loại gì thế này, làm cho gia đình rối ren thì thôi đi, nhà mẹ đẻ còn không đứng đắn như thế.

May mà bọn họ không có con gái, nếu gặp phải kiểu bà ngoại như vậy thì sau này chẳng biết ăn nói với gia đình chồng thế nào nữa.

"Mẹ về nói với cha con đã, ông ấy cứ lo bị cắt danh hiệu nên hai ngày nay không nuốt nổi cơm." Lý Nguyệt Nga vội vã đi về.

Sau khi Lý Nguyệt Nga rời đi, Lục Trường Chinh mới lấy một phong thư từ trong túi ra đưa cho Tô Mạt.

"Vợ ơi, bí thư Canh nhờ anh đưa cho em cái này."

Dạo gần đây Canh Trường Thanh bận tối mắt tối mũi, sau khi nhận được cuộc gọi từ Tô Đình Đức thì anh ta lập tức nghĩ cách báo cho Tô Mạt biết. Tình cờ Lục Trường Chinh có việc tìm anh ta, sau khi biết được tối nay anh về nhà thì anh ta liền nhờ anh đưa phong thư cho Tô Mạt.

Bình thường Canh Trường Thanh rất ít khi tìm cô, đột nhiên viết thư cho cô chắc chắn là có việc gấp. Tô Mạt nhận lấy rồi nhanh chóng mở ra đọc.

Chỉ vỏn vẹn hai hàng chữ, bảo rằng ngày 6 Thượng Hải lại cử người lên phía Bắc rồi nên cô phải cẩn thận.

Hôm nay là ngày 10, Tô Mạt tính toán thời gian, đoán chừng ngày mai là tên tay sai kia sẽ đến nơi.

Cũng không biết Canh Trường Thanh có thông báo cho bên chuồng bò không, nhớ đến trước đó Lục Trường Chinh đã từng nói cử người đi bảo vệ, Tô Mạt liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Sau khi đưa thư cho Tô Mạt thì Lục Trường Chinh đã ra ngoài nhóm lửa đun nước.

Đã mấy ngày rồi anh không tắm rửa, hôm nay ngủ chung một chăn với vợ nên anh không muốn bẩn thỉu như thế này.

Thấy vợ đi ra với vẻ mặt lo lắng nên anh hỏi: "Sao thế?"

Tô Mạt đưa thư cho Lục Trường Chinh đọc.

"Những người được anh cử đi bảo vệ cha mẹ có còn ở đó không?" Đến lúc ấy đừng bắt phải những người mà Canh Trường Thanh đã cử đi.

"Vẫn còn ở đó, vợ ơi, em yên tâm." Lục Trường Chinh vội vàng an ủi Tô Mạt.

"Có thể chú Canh sẽ cử người đến chuồng bò, đừng để bị bắt mất."

"Mấy ngày nay công xã rất bận rộn, có lẽ hôm nay chú ấy chưa cử người được. Anh sẽ đi nói với cha mẹ, rồi ngày mai anh lại nói cho bí thư Đường biết."

"Được." Tô Mạt nhoẻn môi cười, có người giúp đỡ làm việc cũng rất tốt.

"Vợ à, em yên tâm, bây giờ đã có rất nhiều người mai phục ở các giao lộ trên và dưới vùng núi này rồi, chỉ cần bọn họ xuất hiện thì đảm bảo sẽ bị bắt."

Tô Mạt cảm thấy yên tâm hơn, cô nhắc nhở: "Bọn họ có mang theo s.ú.n.g đấy, các anh phải cẩn thận."

"Được." Lục Trường Chinh gật đầu. Người lạ mang theo s.ú.n.g ống mà không bắt thì bắt ai đây, anh không phải vì việc tư mà hoàn toàn là vì trừ hại cho dân.

Để tránh những người đó nhận ra được điều khác thường mà không hành động, ngày mai anh còn định đến trạm xe gần đó để mai phục, vì bọn họ đến đây bằng phương tiện giao thông công cộng nên chắc chắn có thể bắt giữ bọn họ ngay sau khi xuống xe.

"Anh có đói không, có cần em làm chút gì đó cho anh ăn không?" Tô Mạt hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-124.html.]

Trong lòng Lục Trường Chinh cảm thấy thoải mái, chỉ có vợ anh thương anh.

"Nếu được thì em làm nhiều chút nhé." Lục Trường Chinh nói, tối nay anh chỉ ăn mỗi hai cái bánh cao lương, về đến đây cũng đã tiêu hóa hết từ lâu rồi.

"Được, vậy em làm món cơm niêu thịt sấy cho anh nhé." Tô Mạt nói, cô vẫn còn một ít thịt khô và lạp xưởng mà trước đó Lục Trường Chinh đã mua.

"Cơm gì cơ?" Lục Trường Chinh chưa từng nghe qua.

"Món của phía Nam, ngon lắm, anh ăn thử sẽ biết."

Tô Mạt nói xong liền bật bếp lò lên, rửa sạch nồi hầm rồi phết một ít dầu lên thành nồi, cho gạo đã được vo sạch vào trong và thêm một lượng nước thích hợp rồi nấu nó lên.

Sau đó cô cắt ít thịt khô và lạp xưởng, đợi khi cơm gần chín thì trải thịt lên trên.

Đáng lẽ thêm hành lá và rau thơm vào sẽ càng ngon hơn, nhưng Lục Trường Chinh đang ở nhà nên cô không tiện lấy từ trong không gian. Tô Mạt bèn lặt hai lá cải thảo, xắt thật mỏng rồi rải lên trên, cuối cùng rưới thêm một ít nước tương vào.

Lục Trường Chinh tắm rửa xong bước ra khỏi phòng phía Tây liền ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt khiến anh chảy cả nước bọt.

Sau khi ăn xong món cơm niêu thơm ngon, Lục Trường Chinh xoa bụng thở dài, những ngày tháng ở nhà là sướng nhất.

Lục Trường Chinh dọn dẹp xong thì đi vào phòng, thấy vợ mình đang ngồi trên giường ngây người ra thì hỏi: "Sao thế?"

Tô Mạt lắc đầu tỏ ý không có gì.

Thực ra cô đang nghĩ tại sao bên Thượng Hải lại gấp rút cử đợt thứ hai đến sau lần thất bại đầu tiên.

Hàng ở đó đấy thôi, chẳng phải từ từ tìm là được rồi sao?

Trừ khi bọn họ có lý do bắt buộc phải nhanh chóng có được lô hàng này.

Trước đây Tô Mạt từng đọc được trong sách rằng ở thời đại này, có rất nhiều người lợi dụng chức vụ của mình để buôn lậu di vật văn hóa.

Tô Mạt nghi ngờ có thể là vì đồ vật mà những người đó thỏa thuận với bên mua có chỗ hổng nên bọn họ mới vội vã ra tay với nhà họ Tô như thế.

Không chỉ Tô Mạt mà cả gia đình Tô Đình Đức cũng nghi ngờ như vậy.

Tô Đình Đức cũng đã gửi tin mật cho người ở Thượng Hải, bảo bọn họ thu thập chứng cứ về chuyện này để tố cáo trực tiếp lên chính quyền trung ương.

Lục Trường Chinh thấy Tô Mạt không muốn nói nên cũng không hỏi nhiều.

Tuy nhiên trong lòng anh vẫn âm thầm suy đoán, e rằng người cha vợ của anh không chỉ đơn giản là giàu có, nếu không thì bên kia cũng sẽ không cử người đến vội như thế này.

Hai người cùng nằm trong chăn, trong nhất thời không nói gì cả.

Một lúc lâu sau, Lục Trường Chinh mới xoay người lại ôm Tô Mạt vào lòng, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, có anh ở đây."

Mấy ngày nay hầu như Lục Trường Chinh đều không ngủ, bây giờ nằm trên chiếc giường ấm áp, ôm vợ yêu trong lòng, chẳng mấy chốc anh đã ngủ thiếp đi.

Tô Mạt lắng nghe tiếng hít thở sau lưng mình và cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Chưa đến bốn giờ, Lục Trường Chinh đã thức dậy.

Lục Trường Chinh thấy Tô Mạt cũng thức dậy theo thì vội vàng đè cô xuống: "Em cứ ngủ tiếp đi, không cần lo cho anh."

"Em dậy làm gì đó cho anh ăn."

"Không cần đâu, anh tự mình làm là được rồi." Hình như bên ngoài lại có tuyết rơi, anh không nỡ để vợ mình thức dậy sớm chịu lạnh như thế.

"Trong lồng hấp ở phòng phía Tây còn vài chiếc bánh bao, anh hâm nóng lại rồi mang đi hết đi, em sẽ tự nấu phần em." Thấy Lục Trường Chinh không cho mình dậy, Tô Mạt cũng không cứng đầu nữa.

Lục Trường Chinh rời giường hâm nóng lại bánh bao rồi cầm lấy đi ra ngoài.

Anh phải đến chuồng bò trước, nói ra sự việc và lấy lòng cha mẹ vợ. Dù sao thì anh đã không để lại ấn tượng tốt trong lần gặp mặt đầu tiên.

Sau đó anh phải nhanh chóng đến công xã thu xếp mọi chuyện.

Lần này lại chặt một cánh tay của bọn họ, hy vọng có thể yên ổn vài ngày.

Bình Luận (0)
Comment