Lần này, bên kia phái thêm một người so với lần trước.
Ba tên tay sai không ngờ rằng bọn hắn còn chưa tới nơi thì ở đây đã có người chờ bắt bọn họ.
Lục Trường Chinh đến thôn Lý Gia Ao, đi tới nơi đóng giữ ở chỗ này tình hình của hai người đó.
Dù sao trong đó anh nói mình nghe thấy tin tức từ nơi này, như trong những cán bộ đặc vụ có nhân viên tình báo, nói không chừng sẽ ra tay ở nơi này.
Trước khi đi, Lục Trường Chinh cho hai người một bánh bao. Anh bọc bánh bao bằng giấy cói bỏ vào trong túi áo nên hiện tại nó vẫn còn nóng.
Hai chàng trai nhìn thấy bánh bao, trong mắt lóe lên ánh sáng. Hai ngày trước bọn họ đã nếm thử loại bánh bao này, ăn rất ngon.
Hôm qua bọn họ ngay nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao này, bọn họ toàn ăn bánh cao lương cứng với nước lã, bây giờ có bánh bao nóng để ăn, đúng là quá tốt rồi.
“Các cậu giữ vững tinh thần tiếp tục theo dõi, chắc hẳn sẽ không quá lâu đâu.” Lục Trường Chinh nói: “Tôi sẽ qua bên kia hỏi tình hình.”
Khi Lục Trường Chinh đến chuồng bò, đám người Tô Đình Khiêm vừa mới tới, bây giờ bọn họ đang ôm rơm rạ, chuẩn bị đi cho bò và lừa ăn.
Lục Trường Chinh tiến lên nhận lấy rơm rạ trong tay Tô Đình Khiêm, Tiểu Đinh và người đàn ông tới từ Bắc Kinh đều rất thức thời đứng cách hơi xa.
Lục Trường Chinh mỉm cười, hạ giọng: “Cha, con đã đến rồi. Trong túi con có bánh bao do Mạt Mạt làm, còn nóng, cha và mẹ ăn trước.”
Tô Đình Khiêm nhìn anh, đúng là càng nhìn càng thấy bực bội. Ông không muốn thừa nhận anh là con rể của mình.
Anh nào có dáng vẻ của quân nhân?
Nói không chừng Mạt Mạt bị anh uy h.i.ế.p nên mới gả cho anh.
Tô Đình Khiêm không có phản ứng gì với anh, mà cho con bò đi cùng ăn trước. Lục Trường Chinh cũng không tức giận, vẫn mìm cười làm trợ thủ của Tô Đình Khiêm.
Chờ đến khi cho bò ăn xong thì Tô Đình Khiêm mới nói: “Con không có việc gì thì tới ít lại.”
Lục Trường Chinh vội vàng tiếp lời: “Có việc, Mạt Mạt bảo con tới đây gửi lời cho cha.”
“Vậy về nhà rồi nói.” Tô Đình Khiêm.
Lục Trường Chinh đi theo Tô Đình Khiêm về nhà, anh âm thầm cảm thấy vui vẻ, xem ra ông đã có ấn tượng với anh nhiều hơn, đã cho anh vào nhà.
Vào nhà, Lục Trường Chinh hạ giọng báo cáo tin tình báo mà Canh Trường Thanh viết.
Tô Đình Khiêm nghe xong thì căm tức, những người đó thật sự không ép c.h.ế.t bọn họ thì không bỏ qua.
Cơn tức bùng nổ trong lòng Tô Đình Khiêm, quay đầu phát hiện Lục Trường Chinh đang cong môi, thế là lạnh lùng hỏi: “Thấy cả nhà cha bị người ta đuổi g.i.ế.c thì con vui lắm hả?”
Khóe môi đang cong lên của Lục Trường Chinh lập tức xụ xuống.
Khi anh không cười thì anh có dáng vẻ rất nghiêm túc, khi cười lên lộ ra sự thân thiện, trong phút chốc anh không chú ý thời điểm thích hợp.
Quả nhiên, cha vợ chính là thiên địch của con rể.
“Sao có thể như vậy được, con rất lo cho mọi người. Con đang nghĩ tới cách chống địch nên mới vui.” Lục Trường Chinh nhanh chóng kể kế hoạch của mình và Tô Đình Khiêm.
“Như vậy sẽ có ảnh hưởng nào tới cậu không?”
“Sẽ không. Ban đầu bọn họ tới nơi này với ý định bất chính, con làm vậy cũng là vì dân trừ hại.” Lục Trường Chinh.
Không chừng sẽ có bao nhiêu người vô tội c.h.ế.t trên tay bọn tay sai này.
“Vậy các cậu phải cẩn thận một chút, đám người kia cũng không phải loại người lương thiện, bọn họ đều mang theo vũ khí.” Tô Đình Khiêm căn dặn.
“Con biết.” Lục Trường Chinh nghiêm túc gật đầu, anh sẽ không đùa giỡn với sinh mạng của đồng nghiệp.
“Con đừng cứ cười đùa tí tửng, làm quân nhân thì phải nghiêm túc chính khí điểm tốt.” Tô Đình Khiêm nhịn không được lại nhiều lời một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-125.html.]
Đứa con rể hời này là người mà Mạt Mạt phải chung sống cả đời người, tất nhiên ông sẽ hy vọng anh tốt hơn.
Lục Trường Chinh nghe thấy cha vợ đã bắt đầu suy nghĩ cho anh thì không nhịn được lại muốn cong môi, vất vả lắm anh mới nhịn được.
“Vâng, cha nói rất đúng. Nhưng mà con chỉ có dáng vẻ này ở trước mặt người nhà, ở trước mặt người ngoài thì con luôn là sát thần với vẻ mặt lạnh lùng.”
Tô Đình Khiêm dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Lục Trường Chinh, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là vào hai ngày trước, bộ dạng vô lại của anh vẫn còn chưa phai trong ký ức của ông, nào có dáng vẻ sát thần lạnh lùng.
Để có ấn tượng tốt với cha mẹ vợ, Lục Trường Chinh đã không ngừng chạy tới công xã để sắp xếp những thứ liên quan.
Lần này bên Thượng Hải không còn bất cẩn như trước nữa, người được phái đi đều là người có năng lực, mỗi người cũng đều đã có thân phận giả hợp lý.
Đường đi của ba người khá trắc trở, đổi ba chuyến xe lửa, một chuyến xe ô tô, cuối cùng cũng tới huyện Thanh Khê.
Nào ngờ vừa đi ra khỏi bến xe thì bị người ta bắt, ba người ngơ ngác, khi nghe đối phương nói muốn bắt đặc vụ thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Người cầm đầu mỉm cười: “Đồng chí, đồng chí à, các anh hiểu lầm rồi. Chúng tôi không phải đặc vụ, chúng tôi là người Thượng Hải tới đây làm việc, trong túi của chúng tôi có thư giới thiệu và giấy xác nhận công tác, các anh có thể lấy ra xem.”
Lục Trường Chinh lục túi của người đó, đúng là có một bức thư giới thiệu, còn có giấy xác nhận công tác của cảnh sát Thượng Hải.
Lục Trường Chinh thu hồi những giấy tờ đó: “Dẫn bọn họ về trước! Nếu bên Thượng Hải xác nhận thân phận của các anh là đúng, thì tôi sẽ thả các anh ra.”
Sau đó anh dùng ánh mắt ra hiệu cho cấp dưới lục soát người bọn họ, cấp dưới nhanh chóng tìm thấy s.ú.n.g lục giảm thanh và một vài viên đạn từ trên người ba người đó.
Ba người không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, vừa đến đã đụng phải đội đang bắt đặc vụ, nhưng cũng chỉ có thể uất ức bị áp giải. May là lần này bọn họ chuẩn bị chu toàn, nhiều nhất là bị nhốt hai ngày rồi sẽ được thả ra.
Trên đường trở về, Lục Trường Chinh có hơi buồn rầu, nếu bên Thượng Hải xác minh thân phận là đúng, thì bọn họ không thể không thả người, tối đa cũng chỉ có thể quan sát thêm vài ngày.
Đến cục công an huyện, Lục Trường Chinh lập tức gọi cho cục công an Thượng Hải.
Anh rất may mắn, cuối cùng cuộc gọi này bị chuyển tới phó cục trưởng, mà phó cục trưởng này chính là người đã gửi mật báo cho Tô Đình Đức.
Phó cục trưởng nghe máy, bày tỏ cục công an Thượng Hải không có ba người này, chắc hẳn là đặc vụ giả mạo, bảo bọn họ nhất định phải nghiêm khắc đánh đuổi, đuổi ra ngoài để giữ gìn an toàn quốc gia.
Lục Trường Chinh nghe vậy thì thiếu chút nữa cười thành tiến, đúng là ông trời đang giúp anh mà!
Khi Lục Trường Chinh gọi điện thoại, cục trưởng cục công an huyện Thanh Khê cũng ở bên cạnh, lúc này vẻ mặt ông ấy trở nên nghiêm trọng.
Huyện Thanh Khê bọn họ yên ổn rất nhiều năm, đột nhiên có đặc vụ tới liên tục, bọn chúng đều mang theo s.ú.n.g và ngụy tạo thân phận.
May mà đồng chí quân giải phóng tỉnh táo, bắt ba người đó lại, còn đi kiểm tra thân phận của ba người đó. Nếu có người chủ quan, nhìn thấy giấy xác nhận công tác lập tức thả người đi thì sẽ tạo thành mối nguy lớn đến dường nào.
Cục trưởng đó sợ hãi chảy mồ hôi ướt sũng cả người, nhất định phải lên dây cót cho tất cả công an huyện mới được, nhất định tất cả mọi người phải lại nâng cao ý thức an toàn.
Lục Trường Chinh giao chuyện thẩm vấn cho cục công an, để bọn họ dùng bất kỳ cách nào cũng phải hỏi ra ai phái đặc vụ tới nơi này. Dù sao mang theo s.ú.n.g cách âm tới đây thì nhất định có mưu đồ không nhỏ, nói không chừng chính bọn họ đến đây ám sát cán bộ.
Đồng thời cũng nhắc nhở bọn họ phải chú ý cách giám định, phòng ngừa đặc vụ chó cùng rứt giậu, nói bậy vu cáo người khác.
Cục trưởng có thể nói là mồ hôi chảy ròng ròng, lúc này ông ấy cấp dưới, tách ba người ra rồi thẩm vấn nghiêm khắc.
Ba người đó thật sự là có nỗi khổ khó nói, rõ ràng tất cả đã an bài xong, tại sao bên Thượng Hải lại không nhận thân phận của bọn họ rồi?
Bọn họ không phải đặc vụ, sao lại biết ai là người an bài được?
Nhưng bọn họ cũng không thể nói mục đích của mình, một khi nói ra, kết quả cũng không tốt như bị xác định thành đặt vụ.
Người hiểu nhà tù hắc ám ở Thượng Hải thì đều sợ hãi.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể cắn chặt răng, khăng khăng nói bản thân là người của h cục công an Thượng Hải, để bọn họ lại gọi điện hỏi.
Nhất định đã có khâu nào gặp vấn đề, anh không hỏi đúng người, chỉ cần có một người biết thân phận của bọn họ thì bọn họ có thể lập tức thoát thân.
Bọn họ nào biết rằng, phó cục trưởng Thượng Hải Tảo An đã sắp xếp, hễ là huyện Thanh Khê gọi điện tới thì đều được chuyển tới chỗ ông ấy.