Hai ngày sau, người canh giữ rước cửa ra vào đại đội đã rút lui, nghe nói đã bắt được đặc vụ.
Ngay cả người canh giữ trước nhà Lục Hữu Căn cũng rời đi. Sau khi Lục Quế Hoa biết tin thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta nơm nớp lo sợ vài ngày, thiếu chút nữa cô ta đã nghĩ rằng mẹ mình là đặc vụ, may mà không phải.
Lục Quế Hoa múc hai bát bột mì trắng từ trong nhà rồi đi tới nhà mẹ đẻ.
Mẹ cô ta bị nhốt nhiều ngày như vậy, hôm nay đã được thả ra.
Các chị gái của cô ta đều rời thôn nên không giúp được gì, cô ta phải về nhà phụ việc dọn dẹp, làm bát mì cho mẹ cô ta để xả xui.
Đến nhà, Lục Quế Hoa đi vào, hô vài tiếng “Cha” mà không có ai đáp lại, ngược lại tiếng nói yếu ớt của Lục Phúc Bảo truyền ra từ trong nhà.
Lục Quế Hoa vội vàng đi vào xem xét thì giật mình kêu lên, chỉ thấy Lục Phúc Bảo đang nằm trên giường với vẻ mặt xanh xao.
“Phúc Bảo, em bị sao vậy?”
“Chị năm, chị mau nấu chút gì cho em ăn với, em sắp c.h.ế.t đói rồi.”
“Cái gì? Em đói bụng bao lâu rồi? Cha không nấu cho em ăn à?”
Lục Phúc Bảo lắc đầu.
Lục Quế Hoa kinh ngạc. Cha cô ta luôn nâng Phúc Bảo ở lòng bàn tay, sao lại bỏ đói anh ta được?
Lục Quế Hoa nghĩ mãi không ra, nhưng vẫn nhanh chóng đi nấu ăn cho Lục Phúc Bảo, kết quả phát hiện ngăn tủ đã bị khóa. Đành phải dùng bột mì trắng cô ta mang tới, cán thành sợi mì cho Lục Phúc Bảo ăn.
Lục Phúc Bảo đã đói bụng gần hai ngày, bây giờ ăn được bát mì trắng, thật sự là vừa ăn vừa chảy nước mắt.
“Ôi chao, ăn từ từ. Sao vậy? Em cãi nhau với cha à?” Lục Quế Hoa đau lòng vô cùng.
Bởi vì từ nhỏ đã bị giáo dục phải yêu thương em trai nên năm chị em Lục Quế Hoa cực kỳ yêu thương Lục Phúc Bảo.
Lục Phúc Bảo ăn xong bát mì trắng, lau miệng: “Không biết cha bị làm sao mà đột nhiên không quan tâm em, cũng không cho em ăn cơm. Chị năm, chị nói có phải cha bị trúng tà không?”
Lục Quế Hoa bịt miệng Lục Phúc Bảo: “Phúc Bảo, em không thể nói lung tung, đây là phong kiến mê tín. Có thể vì mẹ bị bắt, cha lo lắng nên mới không quan tâm em.”
“Thế nhưng cha ăn đủ bữa, ăn đồ ngon, mỗi bữa là cơm trắng và trứng chiên, ngay cả thịt khô cũng bị cha hấp ăn.”
Lục Quế Hoa:...
Trái tim vừa hạ xuống của cô ta lại bắt đầu nâng lên.
Cô ta nhớ tới ánh mắt khinh bỉ khi Lý Nguyệt Nga nhìn cô ta trong hai ngày này, Lục Quế Hoa luôn cảm thấy trong nhà đã có chuyện lớn xảy ra...
“Cha đâu? Cha đi đâu rồi?”
Lục Phúc Bảo lắc đầu: “Em không biết, sau khi những người đó rời đi thì cha đi theo bọn họ.”
“Em chờ ở nhà để chị ra ngoài tìm xem.” Lục Quế Hoa nhanh chóng đi ra ngoài.
Tuyết rơi đứt quãng trong hai ngày, mặc dù tuyết rơi không nhiều, nhưng phần lớn mọi người vẫn ở trong nhà, không ra ngoài.
Lục Quế Hoa đi hỏi vài gia đình liên tiếp cũng đều nói chưa thấy cha cô tt. Cô ta đi tìm một vòng trong đại đội cũng không thấy.
Khi cô ta đang hỏi gia đình ở đầu thôn, gia đình đó nói dừng như đã trông thấy cha cô ta đi ra ngoài.
“Có thể cha cháu đi đón mẹ cháu.” Chú đó nói.
Lục Quế Hoa suy nghĩ thì đúng là có khả năng như vậy nên quay về.
Lục Quế Hoa căn dặn Lục Phúc Bảo, nếu cha mẹ trở về thì phải đi bảo cho cô ta biết, sau đó cô ta quay về nhà.
Trong nhà cô ta còn có hai đứa trẻ, Lục Vệ Quốc tan tầm về nhà cũng phải ăn cơm, cô ta phải quay về, làm việc nhà trước.
Nhưng mà, cô ta chờ đến khi chạng vạng tối cũng không thấy Lục Phúc Bảo tới gọi cô ta. Lục Quế Hoa không yên lòng, lại vội vàng đi qua nhà cha mẹ cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-126.html.]
Trong nhà vẫn tối như bưng như cũ, Lục Phúc Bảo ăn no rồi thì nằm trên giường ngủ say sưa.
Lục Quế Hoa đánh anh ta tỉnh: “Cha mẹ có về không?”
Lục Phúc Bảo lắc đầu: “Chị năm ơi, buổi tối em phải làm sao?”
Lục Quế Hoa thở dài, đi vào trong hầm lấy vài củ khoai lang bỏ vào trong nồi luộc.
“Chị luộc cho em vài củ khoai lang, em tự canh lửa, khoai chín rồi thì lấy ra ăn.” Nói xong cô ta vội vàng rời đi, trong lòng cực kỳ bất an.
Về đến nhà, đúng lúc cô ta gặp Lục Vệ Quốc tan tầm về nhà thì vội vàng hỏi: “Vệ Quốc, trên đường về anh có nhìn thấy cha mẹ em không?”
Mẹ cô ta bị nhốt trong đồn công an công xã, Lục Vệ Quốc cũng làm việc trong công xã, chắc hẳn trên đường về nhà anh ta có thể thấy cha mẹ cô ta.
Lục Vệ Quốc lắc đầu: “Lần này tuyết trời, ngoại trừ mấy người đi làm như anh thì trên đường không có ai.”
Lục Quế Hoa lẩm bẩm: “Không phải như vậy.” Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?
Thế là cô ta nhanh chóng đi tới nhà chính tìm Lục Thanh An: “Cha, sao mẹ con còn chưa được thả?”
Sau khi Lục Thanh An nghe Lý Nguyệt Nga kể chuyện đó thì cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Người ngoài đại đội nhắc tới việc này thì nhất định sẽ trách móc thông gia của bí thư đại đội thôn Lục Gia. Ông ấy xui xẻo lại gặp trúng chuyện như vậy.
Bởi vậy, ông ấy không có sắc mặt tốt với Lục Quế Hoa: “Mẹ con không được thả.”
“Vì sao? Người canh giữ trước nhà đã rút lui, bọn họ nói mẹ con không phải là đặc vụ.”
“Đúng là mẹ con không phải đặc vụ, nhưng bà ta không làm chuyện tốt.” Lục Thanh An hừ.
“Mẹ con làm gì rồi?”
Lục Thanh An không có mặt mũi để nói, ông ấy thấy Lý Nguyệt Nga đi ra từ phòng bếp tới, lập tức để Lý Nguyệt Nga nói.
Chờ đến khi Lý Nguyệt Nga nói rõ mọi chuyện, Lục Quế Hoa ngây người, trong phút chốc không biết phải làm gì, cô ta hồn bay phách lạc về đến nhà, ngồi trên ghế không nói một câu.
Vừa rồi Lục Vệ Quốc cũng đi theo nên nghe thấy rõ, nhà cha mẹ vợ anh t a làm ra chuyện như vậy thì anh ta cũng không còn mặt mũi. Anh ta cũng ngồi trên ghế, cúi đầu.
Hai đứa trẻ mặc dù đói bụng đến mức kêu lục cục, nhưng thấy cha mẹ như vậy thì bọn trẻ không dám nói, đành phải ngồi trên giường.
Bỗng nhiên, Lục Quế Hoa đứng dậy, la lên “Không đúng” rồi lao ra khỏi nhà.
Lục Vệ Quốc hỏi “Làm gì vậy”, anh ta thấy cô ta không để ý thì mặc kệ cô ta.
Anh ta thấy trong nồi có đồ ăn, còn có cháo vụn ngô thì múc cháo bưng đến trên giường kêu hai đứa nhóc ăn cơm.
Bọn họ còn chưa ăn xong thì thấy Lục Quế Hoa chạy về.
“Vệ Quốc, cha em đi ra ngoài từ buổi chiều mà đến bây giờ chưa quay về.” Lục Quế Hoa khóc nức nở.
“Buổi chiều em tới đại đội tìm, cha không có ở đó, hình như có người pử đầu thôn nhìn thấy cha đi ra khỏi thôn. Em, em tưởng rằng... Vệ Quốc, anh nói xem cha em có thể gặp chuyện gì không?” Lục Quế Hoa nói xong thì nước mắt chảy xuống.
Lục Vệ Quốc cũng phát hiện có điều bất thường, nhanh chóng đặt bát xuống: “Em nói rõ đi.”
Lục Quế Hoa kể chuyện xế chiều cô ta đi nhà mẹ đẻ cho đến hiện tại, mặc dù thứ tự câu có hơi lộn xộn, nhưng Lục Vệ Quốc xem như đã nghe hiểu.
Tim anh ta đập thình thịch, chỉ sợ thật sự đã có chuyện nào đó xảy ra.
“Em chờ ở nhà, anh đi nói chuyện với cha.” Lục Vệ Quốc vội vàng nói.
Lục Thanh An nghe Lục Vệ Quốc nói xong thì thiếu chút nữa tức chết. Rốt cuộc là như thế nào? Có chuyện ập tới từng đợt.
Nhưng ông ấy nhanh chóng lên đường, ông ấy nói cho Lục Bảo Quốc chuyện này trước rồi sau đó vội vàng triệu tập thanh niên trai tráng của đại đội, bọn họ châm bó đuốc, bắt đầu đi tìm người.
Chưa đến một tiếng thì có người lên núi tìm kiếm báo cáo rằng đã tìm được cha Lục Quế Hoa.
Thế nhưng cha Lục Quế Hoa đã treo cổ, cơ thể đã đông cứng lại.
Sau khi Lục Quế Hoa nghe tin thì ngay lập tức c.h.ế.t ngất. Lục Phúc Bảo cũng ngây ngốc, không biết nên như thế nào cho phải.