Xảy ra mạng người, lại đang trong thời gian bắt đặc vụ nhạy cảm, cán bộ đại đội cũng không dám tự quyết định, bảo người đạp xe đến đồn công an công xã báo cáo tình huống.
Người của đồn công an đến đây, đầu tiên bọn họ đến chỗ Lục Hữu Căn thắt cổ xem xét tình hình, sau khi xác nhận là tự sát mới hạ t.h.i t.h.ể xuống, bảo người ta đưa ông ta về nhà.
Cán bộ đại đội tạm thời cũng không biết xử lý chuyện này như thế nào.
Con gái đều đã lấy chồng, con trai thì vô dụng, còn không phải con ruột của mình, vợ thì bị giam giữ, đúng là hỏng bét!
"Anh, hay là để Vệ Quốc gợi chuyện ra, dù sao việc tang sự này cũng cần phải xử lý." Lục Bảo Quốc cân nhắc,
Lục Thanh An có thông gia như vậy, ông ấy cũng rất phiền lòng.
Lục Thanh An cắn răng gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Dù thế nào thì người cũng đã chết, có con rể cùng thôn, trong nhà không ai quản lý, thì đành phải gánh vác trách nhiệm, chôn cất người ta an nghỉ trước.
Chuyện Triệu Cửu Hương và ông Thạch bồ bịch vẫn chưa truyền ra ngoài, người trong thôn cũng không biết tại sao Lục Hữu Căn bỗng dưng thắt cổ.
Mọi người thấy Triệu Cửu Hương không đến thì nghĩ rằng bà ta là đặc vụ. Lục Hữu Căn biết chuyện nhưng không báo cáo, vậy nên mới sợ hãi tự sát.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lục Quế Hoa và Lục Phúc Bảo cũng không giống nhau.
Trong thời kỳ này việc tổ chức tang lễ rất đơn giản, bởi vì không được phép làm tin những điều mê tín phong kiến.
Đa số đều tổ chức ở nhà, sau đó báo tang cho người thân và bạn bè, chờ người thân bạn bè đến gặp người chết, khóc than chào tạm biệt, sau đó là có thể hạ táng.
Lúc này nông thôn cũng không ép buộc phải hỏa táng, đa số đều chôn cất.
Sau khi Lục Hữu Tài được đưa về nhà, mọi người giúp đỡ lập một linh đường đơn giản ở ngoài sân, bởi vì chưa có quan tài nên đành phải tìm ván gỗ để đặt lên.
Nói thật t.h.i t.h.ể Lục Hữu Căn hơi đáng sợ, mắt trừng to, lưỡi còn lè ra.
Người đến giúp đỡ không dám nhìn thẳng.
Sau khi Lục Quế Hoa tỉnh lại, cô ta nhìn thoáng qua lại hôn mê bất tỉnh. Lục Phúc Bảo cũng sợ hãi gào khóc, hoàn toàn không làm được việc gì.
Lục Vệ Quốc hết cách, chỉ đành tìm hai người dũng cảm giúp đỡ túc trực bên linh cữu.
Buổi tối, anh ta lại đạp xe đến công xã tìm chủ nhiệm Tề, bảo ông ấy nhờ người nhanh chóng làm quan tài.
Chủ nhiệm Tề còn tưởng rằng Lục Bá Minh mất, ông ấy an ủi Lục Vệ Quốc, còn nói ngày mai sẽ đến phúng viên, anh hùng như vậy mất thật sự là một tổn thất lớn của công xã Hồng Kỳ.
Lục Vệ Quốc nghe thấy không đúng, anh ta vội nói: "Chủ nhiệm Tề, chủ nhiệm Tề, dừng, dừng lại! Ông nội tôi vẫn còn sống, sống thêm vài năm nữa cũng được. Người mất là cha vợ tôi, Lục Hữu Căn."
Chủ nhiệm Tề:....
Cha vợ mất, anh ta là con rể, đến nhờ làm quan tài làm gì? Đúng là lần đầu gặp.
Chủ nhiệm Tề xấu hổ nói xin lỗi, ông ấy đi tìm thợ mộc gần đây đến xưởng tăng ca.
Loại chuyện này, cho dù là ai, có thể giúp đều sẽ giúp, người c.h.ế.t là quan trọng nhất!
Lý Nguyệt Nga ở nhà cũng rất sốt ruột, bà ấy đón hai cháu trai đến nhà mình ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-127.html.]
Sau này vẫn chưa biết nhà thằng hai sẽ như thế nào, theo như bà ấy tốt nhất là cắt đứt.
Triệu Cửu Hương kia có lẽ sẽ bị đưa đến nông trường lao động cải tạo. Bây giờ Lục Hữu Căn không còn, chỉ còn em trai Lục Phúc Bảo.
Lục Phúc Bảo đã gần hai mươi, anh ta cũng đã kết hôn, con cũng có rồi, sau này anh ta có thể tự lo liệu được.
Nếu cắt đứt quan hệ, hai đứa cháu của bà ấy không phải chịu nhiều ảnh hưởng. Nếu có người lắm mồm dám giễu cợt, bà ấy sẽ cho một trận, mọi người cũng im lặng lại.
Sáng sớm hôm sau, đại đội phái người đi thông báo cho bốn cô con gái và hai người em gái của Lục Hữu Căn ở ngoài thôn.
Bốn cô con gái nghe được tin cha mất, quả thật không thể tin được, phải hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?
Người báo tang cũng không tiện nói rõ, chỉ nói trở về sẽ biết.
Sau khi bốn cô con gái trở về, thấy Lục Hữu Căn như vậy, lại không thấy mẹ đâu, bọn họ nghe Lục Quế Hoa kể rõ mọi chuyện, suýt nữa thì ngất xỉu.
Nhất là ba cô con gái đầu, bình thường trợ cấp không ít cho nhà mẹ đẻ, chồng đã sớm có ý kiếm. Bây giờ lại xảy ra gièm pha như vậy, chỉ sợ cuộc sống sau này ở nhà chồng sẽ gặp khó khăn hơn.
Chuyện của Triệu Cửu Hương cũng lục đục được truyền đi, trong thôn có đủ phiên bản.
Em gái của Lục Hữu Căn vốn đang đau lòng cho anh trai, không nghĩ ra tại sao bỗng dưng ông ta lại mất, nghe được gièm pha này thì cũng thất rất dọa người. Bọn họ đợi một lát, làm lễ cơ bản, sau đó vội vàng trở về.
Chờ quan tài đưa đến, mấy người con rể của Lục Hữu Căn liệm ông ta lại, nhờ người đào một cái hố bên cạnh mộ của cha mẹ ông ta mai, rồi chôn cất.
Bởi vì là chuyện xấu nên không có nhiều người đến, nhìn thật sự thê lương.
Cả đám tang diễn ra trong chưa đầy một ngày.
Sau khi chôn cất, ba người con rể đều dắt vợ về nhà, trước khi đi còn răn dạy vợ sau này ít qua lại với nhà mẹ đẻ.
Chị tư của Lục Quế Hoa là Lục Hoa Mai cũng chỉ ở lại thêm một lát, trước khi đi cô ta còn khuyên Lục Quế Hoa: "Em năm, sau này em sẽ sống tốt. Trong các chị em trong nhà, số em là tốt nhất, hãy biết quý trọng."
Mắt Lục Quế Hoa đỏ bừng, cô ta cười nhạo: "Sống tốt? Sao em có thể sống tốt được. Chỉ sợ những lời đồn đại của đại đội sẽ ép c.h.ế.t em."
Những chị khác cách xa nơi này, ở đại đội của nhà chồng ít nhiều còn có thể thở được. Cô ta thì sao? Chỉ sợ đi đến đâu cũng bị người khác chỉ trỏ.
"Em năm, đây không phải lỗi của chúng ta, em nghĩ thoáng là được."
Lục Mai Hoa xem như là người sáng suốt nhất trong nhà họ, bình thường cũng không làm theo yêu cầu của Triệu Cửu Hương, trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, chỉ nghĩ rằng mình sẽ hiếu thảo vào lúc thích hợp, bởi vậy thường xuyên bị Triệu Cửu Hương mắng là sói mắt trắng.
"Thím Nguyệt Nga cũng không phải người không rõ lý lẽ, em chỉ cần sống tốt, đừng nghe những lời mẹ nói, bà ấy sẽ không làm gì em được. Vệ Quốc cũng không phải người sẽ gặp chuyện này sẽ vứt bỏ vợ."
"Em năm, nghe chị tư khuyên một câu, hãy sống cho tốt, thật đó."
"Em là con dâu của bí thư chi bộ, chỉ cần em làm chính mình, nhiều lắm cũng chỉ nghe những lời đồn trong một khoảng thời gian, chờ sống qua khoảng thời gian này là tốt rồi."
"Phúc Bảo cũng lớn rồi, trong nhà có phòng ở, cũng có lương thực, để thằng bé tự sống là được rồi. Em đừng nghe theo mẹ, em càng kéo thằng bé vào mình thì cuộc sống của em rất dễ bị phá hỏng."
Lục Mai Hoa tận tình khuyên nhủ, em năm là người cô ta nuôi lớn, tình cảm cũng khác biệt.
Lục Quế Hoa đờ đẫn gật đầu, cũng không biết có nghe vào không.
Đến khi trở về, Lục Quế Hoa nằm trên giường, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.
Lục Vệ Quốc cũng không nói gì, anh ta chỉ yên lặng đi ra ngoài luộc hai quả trứng, rồi đặt lên bàn trên giường đất.