Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 128



Lục Quế Hoa không ngủ cả một đêm, sáng sớm thức dậy, đến nhà mẹ đẻ gọi Lục Phúc Bảo cũng không ngủ, hai chị em đi đến công xã.

Đến đồn công an, bọn họ năn nỉ với công an xin cho gặp Triệu Cửu Hương.

Trùng hợp vị công an này đến thôn Lục Gia vào tối hôm qua, biết chuyện của nhà bọn họ nên đồng ý. Anh ta còn cố tình đưa Triệu Cửu Hương vào phòng thẩm vấn, để ba mẹ con họ nói chuyện riêng.

Triệu Cửu Hương nghe tin con gái đến thăm, trong lòng vui mừng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như gặp đại nạn của hai chị em, nội tâm bà ta bỗng sợ hãi.

"Hai con sao vậy?" Triệu Cửu Hương hoảng hốt hỏi.

Lục Phúc Bảo vừa nhìn thấy mẹ, anh ta gào khóc nức nở, không thốt nên lời.

Mới chỉ vài ngày, anh ta cảm thấy cuộc sống của mình đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Rõ ràng trước đó anh ta vẫn là người được cả nhà nuông chiều, đối tượng hâm mộ của cả thôn, chỉ trong một đêm, anh ta đã trở thành người bị người người phỉ nhổ, giống như mặt hàng ai cũng có thể giẫm đạp lên vậy.

Chênh lệch lớn như vậy khiến người đứa cưng chiều từ nhỏ như anh ta không biết nên làm thế nào.

"Phúc Bảo, Phúc Bảo của mẹ." Triệu Cửu Hương thấy con trai khóc, bà ta cũng nhào qua ôm con khóc nức nở.

Chờ khóc xong rồi, Triệu Cửu Hương mới nhìn Lục Quế Hoa: "Chuyện bị truyền ra rồi?"

Lục Quế Hoa gật đầu.

"Bảo cha con và Phúc Bảo ít ra ngoài vào thời điểm này, chờ một khoảng thời gian nữa tin đồn ít đi là được rồi." Triệu Cửu Hương chỉ có thể an ủi như vậy: "Ở nhà con hãy giúp đỡ cha con."

Lục Quế Hoa nhắm mắt lại: "Cha mất rồi."

"Cái gì?" Triệu Cửu Hương không hiểu.

"Cha mất rồi, chiều hôm kia đã thắt cổ tự tử. Ngày hôm qua chôn cất, mộ của ông ấy ngay bên cạnh mộ ông bà nội."

Triệu Cửu Hương không thể tin được, mở to hai mắt, quả thật không thể tin được vào tai mình: "Con nói gì?"

Lục Quế Hoa nói lại một lần nữa.

Triệu Cửu Hương lạnh cóng, cả người run rẩy giống như bị sốt rét vậy.

Lục Phúc Bảo bị dọa sợ, anh ta ôm Triệu Cửu Hương điên cuồng gào thét: "Mẹ."

Cuối cùng Triệu Cửu Hương không run nữa, dường như đã tiếp nhận được sự thật này, bà ta ngửa đầu cười to, nước mắt lại chảy xuống ào ào.

Thật là hèn nhát!

Hai chân ông ta lơ lửng, thật ra như vậy rất tốt, những thứ còn lại đều do bọn họ chịu đựng.

Nếu ông ta không cảm thấy không có con trai làm mất mặt ông ta, khiến bà ta làm ra chuyện như vậy, sao có thể xảy ra chuyện rắc rối đó được?

Bây giờ ông ta c.h.ế.t là xong hết mọi chuyện, còn bà ta trở thành dâm phụ bị vạn người thoá mạ.

Triệu Cửu Hương bỗng rất hận!

Hận vận mệnh bất công, hận Lục Hữu Căn không gánh vác trách nhiệm, hận Lục Trường Chinh không nể tình lý, hận tất cả mọi thứ khiến bà ta biến thành như vậy.

Triệu Cửu Hương tràn ngập hận thù không thể nói, bà ta trừng Lục Quế Hoa ở bên cạnh: "Cha con mất rồi, con ở nhà nhớ chăm sóc em trai."

Lục Quế Hoa hoảng sợ bởi sự hận thù của Triệu Cửu Hương, cô ta giật mình, sau đó bỗng cười lên.

Thì ra là chị tư nói đúng! Ở trong mắt mẹ cũng chỉ có Phúc Bảo là con trai của bà ta. Những đứa con gái khác chỉ lf công cụ chăm sóc con trai giúp bà ta.

"Mẹ, Phúc Bảo cũng lớn rồi, em ấy có thể tự chăm sóc bản thân." Lục Quế Hoa nói.

"Con có ý gì? Con không nuôi em trai con?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-128.html.]

"Em ấy có việc gì, con sẽ giúp đỡ. Nhưng nếu muốn con nấu cơm giặt quần áo cho em ấy, làm trâu làm ngựa chăm sóc em ấy thì không có khả năng."

"Giỏi, giỏi!" Triệu Cửu Hương tức giận thở hổn hển: "Con đây là thấy mẹ gặp rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cảm thấy mẹ không quản được con đúng không?"

"Mẹ nói cho con hay, cùng lắm mẹ chỉ phải đi lao động cải tạo ở nông trường hai năm. Hai năm sau trở về, mẹ vẫn là mẹ của con."

"Đúng là quỷ ích kỷ, sói mắt trắng! Đều là một đám sói mắt trắng giống như người cha ma quỷ của các con, cả đám đều không có lương tâm!"

"Nếu con không chăm sóc em trai, chờ mẹ trở lại xem có lột da con không."

"Đều là mấy người nợ mẹ, nếu không phải người cha đã c.h.ế.t của con đưa ra ý kiến đó, sao mẹ có thể làm vậy được? Còn có đứa em chồng không nể tình của con nữa, mọi người đều là họ hàng, cậu ta còn muốn báo cáo chuyện này..."

Triệu Cửu Hương mắng mỏ, trút hết sự sợ hãi, hối hận oán giận của mình trong khoảng thời gian qua thành những lời nói cay nghiệt với Lục Quế Hoa.

Lục Quế Hoa nhìn mẹ ruột mắng mình như là kẻ thù vậy, lòng cô ta lạnh lẽo.

Cô ta nên sống tốt cuộc sống của mình!

Sau này Phúc Bảo gặp chuyện gì khó khăn, cô ta có thể chìa tay giúp đỡ, coi như là tình nghĩa chị em, những chuyện khác thì không quan tâm.

Lục Quế Hoa nhớ lại kể từ khi tách ra ở riêng, bởi vì giúp đỡ nhà mẹ đẻ mà đã cãi nhau với Lục Vệ Quốc, cô ta bỗng thấy hối hận.

Vì muốn có được lời khen thương xót từ miệng của mẹ, mà cô ta đã làm tổn thương những người đối xử chân thành với cô ta.

Triệu Cửu Hương mắng mệt mỏi, lửa giận trong lòng cũng bay bớt, sau khi lý trí quay lại, trong lòng lại lộp bộp.

Lúc này bà ta nên dỗ dành con nhóc năm mới đúng, sao có thể mắng cô ta được.

Vì thế bà ta vội lau nước mắt, nức nở: "Con năm à, mẹ không phải cố tình. Mẹ tạm thời không chấp nhận nổi cái c.h.ế.t của cha con, vậy nên mới nói những lời đó, con đừng trách mẹ."

Lục Quế Hoa im lặng không nói gì.

Triệu Cửu Hương thấy Lục Quế Hoa không nói gì, bà ta sốt ruột: "Con năm, con trách mẹ sao? Mẹ ở trong này nhiều ngày như vậy, ngày nào cũng ăn đói mặc rách, lòng nóng như lửa đốt vậy, lại vừa mới nghe được tin của cha con, tạm thời mẹ chưa chấp nhận nổi..."

Lục Quế Hoa không nghe tiếp nữa, cô ta thản nhiên: "Mẹ, bọn con nên trở về rồi. Mẹ muốn nói gì với Phúc Bảo thì nói nhanh lên, con ra ngoài trước."

Triệu Cửu Hương thấy Lục Quế Hoa đi ra ngoài không quay đầu lại, bà ta cắn răng, nhưng cũng nắm chắc thời gian dặn dò Lục Phúc Bảo.

Đầu tiên là nói nơi giấu tiền ở nhà cho anh ta, bảo anh ta tiêu tiết kiệm, sau đó lại chỉ chiêu trò cho anh ta.

"Chị năm con là người yếu đuối nhất, con kể khổ nhiều trước mắt con bé, con bé sẽ không thật sự mặc kệ con."

"Nếu con bé thật sự không quan tâm con, con cứ chạy thẳng đến nhà con bé. Nếu con bé dám đuổi con thì con ồn ào cho mẹ." Bà ta đây là đang dạy con trai thành lưu manh.

"Trong nhà không có ai, sang năm bắt đầu làm việc thì con hãy đi làm, kiếm đủ sống là được, nếu không có điểm công tác, đại đội sẽ không phát lương thực cho con."

"Phúc Bảo, đừng sợ, nếu có người bắt nạt con, con cứ đánh lại, vua cũng thua thằng liều mà, chờ mẹ trở về."

Triệu Cửu Hương nói cái gì, Lục Phúc Bảo đều gật đầu, bây giờ anh ta không hề có chút chính kiến nào.

Trên đường trở về, Lục Phúc Bảo liên tục nhìn vẻ mặt của Lục Quế Hoa, phát hiện cô ta vẫn không để ý đến mình, anh ta rất bất an.

Vậy mà đi đến cổng thôn lại chạm mặt mấy tên côn đồ. Một đám người mang theo một bọc đồ to, có lẽ là muốn đến nhà tắm công xã để tắm rửa.

"Ơ kìa, đây không phải là người anh em Phúc Bảo sao? Bây giờ anh muốn về nhà sao? Trở về nhà người cha nào của anh vậy?" Một tên côn đồ lớn tiếng hỏi, trong nháy mắt đám người cười vang lên.

Mặt Lục Phúc Bảo đỏ bừng, nhớ tớ lời Triệu Cửu Hương nói, anh ta muốn tiến lên nhưng lại bị Lục Quế Hoa giữ chặt, kéo rời đi.

"Chị năm, chị ngăn cản em làm gì?" Lục Phúc Bảo khó chịu.

"Vai em không cứng, tay không nhấc lên được, em đánh thắng được ai?" Lục Quế Hoa nói: "Một người bọn họ có thể quật ngã em, em còn muốn đấu với một đám?"

Lục Phúc Bảo không nói gì, cơn tức giận biến mất.

Bình Luận (0)
Comment