Chị em Lục Quế Hoa vừa về chưa được bao lâu, Lục Trường Chinh cũng đeo balo trở lại.
Anh đến nhà họ Lục thăm Lục Bá Minh, nói chuyện với ông cụ một lát, lúc này mới về nhà.
Tô Mạt đang ở nhà học bài, nghe thấy có tiếng động, cô vội vàng cất sách vở, cầm tờ báo bên cạnh mở ra giả vờ như đang đọc báo.
Hôm qua, người đưa thư gửi tờ báo này tới. Bởi vì lúc trước bắt đặc vụ, người đưa thư không gửi được nên hôm qua gửi luôn hai kỳ.
Tô Mạt ra ngoài xem thử, thấy Lục Trường Chinh đang đeo túi nặng, tưởng là anh sắp về đơn vị, quay lại nói lời tạm biệt với cô.
"Anh chuẩn bị về đơn vị hả?" Tô Mạt hỏi.
"Không, anh có thể ở nhà thêm một thời gian nữa, có vài việc cần điều tra." Lục Trường Chinh đáp.
Vấn đề đặc vụ vẫn còn có một số chỗ cần điều tra, đúng lúc nhà anh ở bên này, thế là việc này được giao cho anh, xem như là đền bù lần trước anh kết hôn rồi vội trở về đơn vị.
Hôm nay những đồng đội khác đã về đơn vị, còn anh vác đồ về nhà.
Lục Trường Chinh lấy quần áo trong túi ra, định vào phòng phía tây lấy chậu chuẩn bị mang đi giặt, lúc đi ngang qua khung gỗ trồng rau của Tô Mạt, anh phát hiện rau đều lên chồi non.
Xem ra cách này rất hữu hiệu, chỉ là hơi tốn diện tích, nếu không phổ biến rộng rãi, đến mùa đông dân chúng phía bắc sẽ không có rau ăn.
Khi Lục Trường Chinh giặt đồ, Tô Mạt ngồi xổm bên cạnh hỏi anh về chuyện đặc vụ.
Thật trùng hợp, người kia cũng ở thôn Lý Gia Ao, là một thằng nhóc mười lăm tuổi. Hơn nữa cậu ta cũng không phải là đặc vụ, mà phải nói rằng là người đặc vụ thuê đến để trông chừng tình hình.
Cha mẹ thằng nhóc kia mất sớm, bỏ lại cậu ta và em gái, nhờ vào sự giúp đỡ của đại đội có bữa đói bữa no mới tiếp tục sống.
Năm năm trước, em gái cậu ta bị bệnh không có tiền mua thuốc. Cậu ta phải đi lên núi hái thuốc.
Cậu ta sợ em gái cũng bệnh c.h.ế.t giống cha mẹ nên đã quỳ xuống đất cầu xin thần núi, nói chỉ cần có thể chữa được hết bệnh cho em gái cậu ta, bảo cậu ta làm gì cũng được.
Kết quả, có một ông cụ xuất hiện nói có thể đưa tiền cho cậu ta chữa bệnh cho em gái, nhưng muốn cậu ta làm việc cho ông ta.
Lúc đó cậu nhóc mới mười tuổi, cũng chưa đi học, coi ông cụ kia như thần núi, đương nhiên mang ơn không có gì đền đáp.
Ông cụ kia đưa cậu ta tới chỗ hang động giấu đồ, nhờ cậu ta canh chừng tình hình ở chỗ này và thông báo tin tức cho ông ta theo thường lệ, đồng thời cũng dạy cậu ta sử dụng điện đài.
Thao tác rất đơn giản, có vấn đề gì xảy ra thì ấn một lần, không có vấn đề thì ấn hai lần.
Kiểu truyền tín hiệu này giống như kiểu truyền tín hiệu bằng điện không có hiệu lực dễ dàng bị người khác bỏ qua, vì thế mấy năm qua chưa có bị phát hiện.
Cuối cùng, đặc vụ kia cho thằng nhóc mười tệ, trong sơn động có rất nhiều lương thực, cũng thường xuyên đưa thêm cho nó.
Cũng nhờ mười tệ đó, thằng nhóc chữa khỏi bệnh cho em gái. Dựa vào lương thực đó, hai anh em không tiếp tục chịu đói, mỗi ngày có thể ăn no nửa bụng.
Hiển nhiên thằng nhóc vô cùng biết ơn, mỗi tháng sẽ báo tin cho thần núi một lần.
Sau này cậu nhóc đó lớn hơn, xem vài bộ phim do đội phim chiếu, mới biết người kia không phải là thần núi, có lẽ mình đang làm chuyện không tốt, nhưng vì tiền và lương thực, cậu ta chỉ có thể tiếp tục.
Theo lời cậu nhóc đó nói, mỗi năm đặc vụ sẽ đến một lần. Mỗi lần đến đều sẽ cho cậu ta mười đồng và một phần lương thực và thịt đóng hộp.
Tháng trước đặc vụ kia mới tới, cậu nhóc không dám chuyển hết đồ về nhà, bèn để lại một ít trong sơn động. Bởi vậy đội điều tra trong núi mới phát hiện chỗ đó có lương thực, vì thế hiểu lầm rằng đặc vụ sẽ ở lại chỗ này theo kỳ hạn.
Ngày đó, nửa đêm cậu nhóc lên núi cũng sợ bị người điều tra trong núi phát hiện, nghĩ muốn chuyển số lương thực còn lại về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-129.html.]
Cậu nhóc không biết, nhưng bọn họ biết rõ, một năm đặc vụ xuất hiện một lần là để thay pin cho điện đài của cậu ta.
Điện đài là chiếc điện đài cỡ nhỏ hai watt có thể dùng pin khô, nhưng khoảng cách phát tín hiệu vô cùng có hạn. Có lẽ khoảng cách phát tín hiệu sẽ không bao giờ vượt quá thành phố Song Sơn, vì thế đặc vụ nhất định còn một hang ổ khác ở thành phố Song Sơn.
Muốn tìm một hang ổ khác thì cần tiến hành một cuộc điều tra trường kỳ và cẩn thận, loại chuyện mất thời gian dài hạn này chỉ có thể giao cho công an địa phương đi làm.
Lý do chủ yếu Lục Trường Chinh ở lại đây là muốn biết rõ mục đích đặc vụ theo dõi ngọn núi này là gì?
Tô Mạt nghe xong, có chút cảm thán.
Quốc gia xử phạt đặc vụ rất nghiêm khắc, cậu nhóc kia sẽ không có kết cục tốt, mặc dù ngay từ đầu cậu ta bị lừa.
Chẳng qua là, có lẽ cuộc sống sau này của em gái cậu ta sẽ khó khăn.
"Trường Chinh, anh muốn lên núi xem sao?" Tô Mạt hỏi.
"Ừm, thừa dịp lúc này tuyết vẫn chưa rơi nhiều, đi xem thử xem có phát hiện gì không." Lục Trường Chinh nói: "Đến lúc đó hỏi thăm người lớn tuổi xung quanh xem trước kia trên núi có gì khác thường không."
"Anh chờ một lát." Tô Mạt quay người đi vào trong phòng phía tây, giả vờ lấy ra cục đá cô đã đập vỡ từ cái sọt trong góc, thực tế là móc ra từ trong không gian.
Sau khi Tô Mạt ra ngoài, đưa cục đá đó cho Lục Trường Chinh: "Có phải trên này có ánh sáng vàng không?"
"Đây là cục đá em nhặt bên dòng suối nhỏ, nếu như có nhiều cục đá như thế. Em nghi ngờ trên núi này có mỏ vàng."
"Em nói, lẽ nào đây là nguyên nhân mà đặc vụ theo dõi nơi này sao?"
Lục Trường Chinh nhận lấy cục đá, quan sát tỉ mỉ, quả nhiên phía trên có những ánh sáng li ti, mặc dù không rõ lắm, nhưng tuyệt đối không phải là thứ một cục đá bình thường có thể có.
Ánh mắt Lục Trường Chinh nhìn về phía Tô Mạt có phần kì lạ, chẳng trách mẹ anh nói vợ anh là cứu tinh.
Người khác không nhặt được nhân sâm núi, vợ anh vừa gặp đã nhặt được năm cái. Chỉ nhặt một cục đá bên dòng suối còn có thể tìm ra mỏ vàng.
Đây không phải cứu tinh thì là gì?
Phần mộ tổ tiên nhà anh chỉ sợ là bốc khói xanh.
"Anh nhìn em như vậy làm gì?"
"Đang nhìn xem, ai là người may mắn lại có thể cưới được cô vợ xinh đẹp thế này."
"Hóa ra người may mắn chính là anh!"
Dáng vẻ đầu tiên là tỏ ra nghi ngờ, sau đó là bừng tỉnh hiểu ra của Lục Trường Chinh lập tức chọc cười Tô Mạt.
"Vợ à, em thực sự đã giải quyết hơn phân nửa vấn đề khó khăn của anh. Có người vợ hiền như em, sau này chỉ sợ anh sẽ lập được nhiều công trạng không phải nhờ may mắn bình thường."
Lục Trường Chinh ước gì mình có thể ôm vợ mình hôn mấy cái thật mãnh liệt, tiếc là lúc này trên tay anh không sạch sẽ.
Tô Mạt giận dỗi liếc nhìn anh, nghiêm mặt nói: "Đừng khen vội, em không có chí công vô tư vậy đâu, em có điều kiện."
"Anh cũng biết tình hình nhà em rồi đó, chỉ sợ những người kia sẽ không bỏ qua. Nếu như đến lúc đó thực sự có mỏ vàng, em nghĩ không biết có thể dùng điều này để giúp anh và chú Canh thăng chức không? Em cũng muốn dùng điều này để xin việc ở công xã."
Lục Trường Chinh nghe Tô Mạt nói vậy, cũng nghiêm mặt nói: "Nếu quả thật có mỏ vàng, bên anh không có vấn đề gì lớn, nhưng anh không rõ phương hướng chính trị bên này, tốt nhất nên tìm chú Canh cùng nhau bàn bạc."
Tình hình của nhà vợ anh quả thật khá khó khăn, nếu có có hội làm việc bên này thì tốt quá.
Canh giữ ở gần đó, anh cũng có thể yên tâm hơn!