Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 130

“Vậy lát nữa chúng ta đi lên núi xem có thể tìm được nhiều đá giống như vậy không. Nếu xác nhận thực sự có mỏ vàng thì chúng ta lại mời chú Canh tới thương lượng xem làm sao có được lợi ích lớn nhất.” Tô Mạt nói.

Lục Trường Chinh cau mày: “Vợ ơi bên ngoài tuyết đang rơi, lạnh lắm. Em nói cho anh biết ở đâu, tự anh đi qua là được.”

Anh không muốn để vợ đi theo rồi bị nhiễm lạnh.

“Em không biết rõ vị trí ở đâu chỉ biết đại khái, em đưa anh đi. Em mặc dày hơn một, vận động sẽ không lạnh.”

Lục Trường Chinh vốn muốn nói tìm dọc theo suối là được, lại tháy ánh mắt kiên định của Tô Mạt, thì anh hiểu nói lại không có chỉ có thể chiều theo, có điều lúc ra cửa sống c.h.ế.t cũng phải mang theo áo khoác quân đội cho Tô Mạt.

Tô Mạt nắm một đống kẹo sữa thỏ trắng, mấy miếng bánh quy trứng còn lại, đổ thêm một bầu nước nóng để mang theo, giữa trưa lên trên núi rồi ăn.

Lục Trường Chinh vốn cũng định là nếu Tô Mạt không nhúc nhích thì sẽ cõng cô, kết quả lại phát hiện tuy không thể nói là đi nhanh như bay nhưng tốc độ của cô thực sự không chậm.

Xem ra trải qua khoảng thời gian rèn luyện này,thể lực của vợ anh đã khá hơn nhiều, cũng không biết có vững chắc hơn trước không?

Nhưng mà càng đi Lục Trường Chinh càng phát hiện ra có điều không đúng, đây là phương hướng đi vào sâu trong núi.

“Vợ, bình thường em lên núi đều đi như vậy sao?”

“Cũng không phải, là lần đó vô tình lạc đường nên mới đi vào trong một chút.”

Hai người lại tiến sâu vào trong thêm nửa giờ, thấy Tô Mạt còn chưa có ý định dừng lại, Lục Trường Chinh yên lặng lấy s.ú.n.g ra, lên nòng.

Nơi này hoàn toàn là phạm vi sâu trong núi, bất kể lúc nào cũng có thể gặp mãnh thú. Cũng do giờ là mùa đông nên cây cỏ cũng khô mới dễ đi hơn chút, nếu nững khoảng thời gian khác thì cũng không dễ đi.

Vợ anh đúng là nữ trung hào kiệt, không hổ là người phụ nữ dám đi đường núi vào nửa đêm!

Đặc vụ chọn hang ổ đều cố gắng đến gần vòng ngoài, vợ anh thì hay rồi, hăng hái đi vào tận bên trong.

Cuối cùng lại đi chừng mười phút đồng hồ Tô Mạt cũng dừng lại, chỉ chỉ dòng suối nhỏ ở bên cạnh: “Chính là bên này.”

Lúc này dòng suối nhỏ vẫn chưa hoàn toàn đóng băng, chỉ có vài miếng băng mỏng trôi giữa dòng, vì vậy có thể thấy rõ đá trong khe suối.

Hai người đi dọc theo dòng suối vào bên trong để tìm kiếm, tìm hơn nửa giờ nhưng cũng không phát hiện đá gì đặc biệt.

Lục Trường Chinh thấy thời gian đã hơi muộn, anh sợ Tô Mạt đói nên kêu dừng ăn cơm trưa trước.

Lục Trường Chinh lượm vài cành cây khô, đốt một đống lửa nhỏ để Tô Mạt sưởi ấm, sau đó lại đặt bình nước lên để đun nước nóng.

Hai người uống nước ấm, ăn bánh quy trứng, mỗi người lại ăn thêm hai viên kẹo sữa thỏ trắng.

Tô Mạt ngồi bên cạnh đống lửa có chút mất mát nho nhỏ. Dù sao cô cũng ôm mong đợi rất lớn, vốn tưởng chắc chắn sẽ tìm được hòn đá thứ hai tương tự nhưng kết quả lại không thu được gì.

Lục Trường Chinh nhìn thấu sự mất mát của Tô Mạt, anh vội vàng lên tiếng an ủi: “Vợ, thời gian vẫn còn sớm, chúng ta tìm thêm một chút.”

Nói xong còn giúp Tô Mạt phủi tuyết trên mũ.

Chỉ có điều nhìn tuyết này có khuynh hướng càng rơi xuống càng nhiều, đoán là cũng không tiện tìm thêm lâu nữa. Từ chỗ này xuống núi dựa vào tốc độ đi bộ của hai người bọn họ cũng phải đi hơn ba tiếng đồng hồ.

Tô Mạt gật đầu sau đó cầm nhánh cây gạt tuyết trên đất làm trò chơi. Tuyết không dày, cô lùa lùa vài cái là đã đẩy được tảng đá bên dưới ra.

Hòn đá kia vốn nằm dưới đất, sau khi bị Tô Mạt kéo ra thì ngửa lên, phần vốn là dưới đất để lộ ra ngoài, bất ngờ thay ở dưới có hai khối màu vàng lớn bằng hạt đậu nành.

Tô Mạt cũng rất kinh hãi, như này là cô được thần may mắn bám vào người ư? Cô liếc nhìn Lục Trường Chinh, trong mắt hai người đều có chút không thể tin nổi.

Tận mắt thấy vận may của vợ, Lục Trường Chinh thực sự cũng không biết nói gì cho phải, đây chẳng lẽ chính là “đứa con trời chọn”?

Lục Trường Chinh nâng mặt Tô Mạt lên hôn một cái, sau đó nhặt hòn đá kia lên, đi tới bên dòng suối để rửa sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-130.html.]

Sau khi rửa sạch sẽ, màu vàng lại càng thêm rõ ràng, đoán chừng bên trong kia không chỉ có hai viên đậu vàng.

Lục Trường Chinh đưa đá cho Tô Mạt, cười nói: “Vợ, thực sự có mỏ vàng.”

Tô Mạt cũng vui vẻ tới mức mặt mày hớn hở, tiếp tục quay sang nhìn sau đó đưa trả cho anh.

Có thì tốt!

Có thì có thể làm cho người bên cạnh leo lên, bọn họ lại có thêm một lớp bảo đảm.

“Anh nói đi, tại sao lại ở bên cạnh nhỉ?” Tô Mạt có chút nghi ngờ, chỗ này cách dòng suối nhỏ một khoảng.

Lục Trường Chinh giải thích: “Có thể là khi tuyết tan ra rồi rơi xuống, gặp phải mùa tuyết lớn, nước trên núi này cũng lớn, suối cùng có thể biến thành sông.”

Vừa đúng lúc năm ngoài ở chỗ này có trận bão tuyết lớn, cha anh còn cố ý viết thư nói với anh rằng hai mươi năm qua chưa thấy tuyết lớn như vậy.

Rất có thể là hồi đầu năm tuyết tan rồi chảy xuống, sau đó lại đến mùa trồng trọt xuân, người lớn không rảnh lên núi, chờ đến lúc thư nhàn thì cỏ cây trên núi này đã sớm tươi tốt, cũng không thể phát hiện ra được.

Cũng chỉ có vợ anh vận khí tốt, vừa mới tới một lần đã phát hiện ea.

Hai người lại đi tìm dọc theo dòng suối, lúc này không chỉ tìm trong suối nước mà ngay cả bên cạnh cũng tìm luôn.

Lại tìm hơn một tiếng, hai người tìm thấy mấy hòn đá chứa vàng, thậm chí còn tìm được một cái đầu chó bằng vàng lớn chừng chén cơm.

Lúc này không cần tìm nữa, có đầu chó vàng thì đó chính là chứng cớ có sức thuyết phục tuyệt đối!

Chờ đến lúc về lại thương lượng với Canh Trường Thanh, xem xem vận hành như thế nào là ổn.

Lục Trường Chinh rửa sạch sẽ hồn đá, dắt Tô Mạt đi về phía dưới núi.

Bây giờ cũng đã sắp ba giờ, tuyết cũng bắt đầu rơi nặng hạt hơn, nếu không nắm bắt tốt thì sẽ tối mất.

Trên đường trở về, Tô Mạt suy nghĩ về chuyện của Lục Hữu Căn, cô hỏi anh: “Chuyện của cha chị dâu hai anh có nghe nói không?”

Ngày hôm qua Tô Mạt cũng cùng Lưu Ngọc Chi đi chia buồn.

Bất kể mối quan hệ bình thường có như thế nào thì cha ruột của chị em dâu mất, lại đang ở cùng một thôn, không đi một chút thì cũng không được.

Mặc dù Lục Quế Hoa nói chuyện quái gở, nhưng với Tô Mạt thực sự đúng là không làm chuyện gì khác thường.

Lục Trường Chinh gật đầu, lúc anh sửa sang hồ sơ cũng đã thấy.

“Không nghĩ ông ta lại đi tới bước đường này.” Tô Mạt than thở, thời mạt thế bao nhiêu người muốn sống không được, người còn có thể sống lại tìm đường c.h.ế.t hết lần này tới lần khác.

“Đây là lựa chọn của chính ông ta.” Thực ra Lục Trường Chinh không quan tâm đến hành vi này. Lúc đầu có gan làm chuyện này cũng phải có dũng khí gánh vác hậu quả.

Cũng may kết quả xử phạt của công xã còn chưa xuống, người trong đại đội cũng còn chưa biết chuyện này, nếu không lại giống như mọi người bức tử ông ta.

Nhưng trong mắt một vài người, mặt mũi quan trọng hơn hết thảy, cho dù có là mạng sống.

“Hôm nay em thấy em vợ của anh hai, nhìn dáng vẻ rất không chín chắn, giống như chẳng có chút được việc nào cả.” Thực ra Tô Mạt còn muốn hỏi người này có phải có vấn đề về tđầu óc không.

Lục Trường Chinh giễu cợt: “Từ nhỏ Lục Phúc Bảo đã bị chiều tới hư, nói là áo tới giang tay cơm tới há mồm cũng không quá, anh thấy anh hai nói không biết chừng lại có thêm đứa con trai.”

“Không đến nỗi như vậy chứ? Nhà mẹ chị dâu hai cũng có nhà, lại vừa mới chia lương, anh ta cũng đã lớn như vậy không tới nỗi muốn anh hai nuôi chứ?”

“Không nói trước được, hy vọng đến lúc đó anh hai có thể tỉnh táo một chút.”

Nếu dính vào người này thì sau này có buông tay được không cũng khó nói.

Bình Luận (0)
Comment