Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 131

Gió tuyết lớn dần, hai vợ chồng không nói chuyện nữa mà lặng lẽ tăng bước chân đi nhanh hơn.

Bỗng nhiên Lục Trường Chinh đang đi phía trước khựng lại, kéo Tô Mạt tránh ra phía sau, sau đó ra hiệu cho cô đừng lên tiếng.

Tô Mạt dừng chân, nhìn theo tầm mắt của Lục Trường Chinh. Cô nhìn thấy một con vật có sừng rất dài đứng bên cạnh dòng suối, dáng người gần to bằng dê, trông giống hươu nhưng trông nó ngốc nghếch hơn một chút.

"Đó là hươu phải không?" Tô Mạt nói nhỏ.

Lục Trường Chinh gật đầu, nói khẽ: "Vợ đừng cử động, để anh đi bắt nó lại."

Vừa nói xong đã thả tay Tô Mạt ra, khom lưng đi vòng sang bên cạnh.

Hình như con hươu đang muốn uống nước, có lẽ nó cảm thấy lạnh nước lạnh nên cứ đứng đó lưỡng lự không dám tới gần, không rõ nó định làm gì.

Đây là lần đầu tiên Tô Mạt nhìn thấy Lục Trường Chinh ra tay.

Anh khom eo bước trên tuyết, tốc độ rất nhanh nhưng không hề phát ra chút tiếng động nào.

Trước khi sắp tới gần hươu, anh nhào người lên vồ, ôm cổ nó vặn nhẹ một cái. Tiếng rắc vang lên, con hươu chưa kịp phản ứng đã phải nuốt hận vào lòng.

Chưa tới hai phút, một con hươu đã bị đánh gục trong im lặng.

Chẳng trách chỉ trong 7 năm, anh từ một thằng nhóc nông thôn không có bối cảnh leo lên tới chức vị phó đoàn trưởng.

Lục Trường Chinh vác con hươu lên vai, ngoắc tay với Tô Mạt: "Vợ ơi đi thôi, nay về sớm một chút, tối nay chúng ta sẽ ăn thịt hươu."

Tô Mạt vội chạy về phía anh.

Do Lục Trường Chinh phải vác hươu nên không thể dắt vợ đi được, vì vậy anh để cô đi phía trước, còn mình thì đi phía sau nhìn.

Tô Mạt nghĩ tới trong không gian vẫn còn hai con heo rừng rất lớn, sau này cô phải tìm cơ hội g.i.ế.c lấy thịt, để lại ăn dần.

Quan trọng là lúc chọc tiết, lén thịt ở nhà mùi m.á.u tươi vẫn tỏa ra ngoài được. Có lẽ cô sẽ phải lên núi, tìm một nơi để thịt trộm mới được.

Tuy nhiên dạo này xảy ra nhiều chuyện, mà cô tạm thời không thiếu thịt, chờ sau này tin đồn bớt đi hẵng làm thịt heo rừng vậy.

Tốc độ đi của hai vợ chồng không chậm, nhưng phải gần bảy giờ họ mới về tới nhà. Bây giờ trời đã tối sầm lại, cộng thêm tuyết rơi nên bên ngoài hầu như không có ai. Vì vậy không ai nhìn thấy họ đang khiêng một con hươu về cả.

Về tới nhà, Lục Trường Chinh vội vàng lấy một cái chậu ra cắt tiết hươu. Trời lạnh thế này, nếu không làm nhanh thì sẽ không kịp.

Máu hươu là thứ rất tốt!

"Vợ, em tính làm gì với đống m.á.u hươu này?" Lục Trường Chinh hỏi.

Tô Mạt lắc đầu, cô mới chỉ từng nghe nói về rượu m.á.u hươu, nhưng mới chỉ dừng lại ở nghe nói mà thôi, thực tế cô không biết làm.

"Được, vậy lát nữa anh bưng sang nhà mẹ để mẹ xử lý vậy." Lục Trường Chinh vừa nói vừa lột da hươu.

Da hươu cũng là đồ tốt, sau này mang đi thuộc da làm một chiếc áo hai lớp cũng được.

Tô Mạt thắp đèn dầu trong nhà lên, cầm đèn dầu mang vào phòng khách. Cô nhóm lò làm phòng khách sáng hơn một chút, tránh việc ánh sáng không đủ làm hỏng miếng da.

Nhưng cô thấy tay nghề của Lục Trường Chinh rất thuần thục, vừa nhìn đã biết anh từng làm rất nhiều lần rồi.

"Anh hay lột da lắm à?" Tô Mạt hỏi.

"Lúc làm nhiệm vụ hay ở trong núi, bắt được thức ăn đều phải lột da cả." Lục Trường Chinh giải thích.

Tô Mạt gật đầu, không để mình rảnh tay, cô đi đong gạo nấu cơm, định lát nữa sẽ nấu một nồi thịt hươu kho ăn chung với cơm.

Lột da xong, Lục Trường Chinh nhấc con hươu tới cạnh giếng để mổ bụng, làm sạch. Sau khi làm sạch hươu xong, anh đã cắt một khúc thịt ra trước để vợ mang đi nấu cơm, sau đó mới cắt nốt số thịt còn lại.

Lấy một khúc thịt nặng khoảng ba bốn cân định mang sang biếu cha mẹ. Còn nhà hai người anh thì lấy cho mỗi người một khúc khoảng hai cân.

Chỗ thịt còn dư sẽ mang vài cân tới chuồng bò biếu cha mẹ vợ, còn sót lại sẽ ướp một nửa, sấy khô một nửa để vợ ăn dần.

Con hươu này nặng khoảng bảy mươi cân, cắt thịt ra được khoảng bốn mươi cân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-131.html.]

Có số thịt hươu này rồi, thỉnh thoảng vợ chỉ cần tới công xã cắt thêm chút thịt là không cần lo lắng số thịt ăn trong mùa đông.

Làm sạch hết số thịt xong, Lục Trường Chinh để hết thịt định mang đi cho vào một cái gùi. Sau đó anh nhấc lòng hươu lên, định mang sang cho ông nội hầm canh uống.

Bưng chậu m.á.u hươu, nghĩ ngợi một lát lại cầm theo cả tấm da hươu lên. Anh sẽ nhờ mẹ giúp thuộc da, vì anh lo vợ anh không biết làm việc này.

Hai vợ chồng Lý Nguyệt Nga thấy Lục Trường Chinh cầm theo vài thứ tới thì giật mình lắm.

"Buổi chiều các con lên núi săn thú à?" Lý Nguyệt Nga nhận đồ, nhỏ giọng hỏi thăm.

"Có việc phải lên núi, vừa hay bọn con gặp được con hươu này." Lục Trường Chinh nói.

Lúc sáng khi Lục Trường Chinh tới Lý Nguyệt Nga cũng có nhà nên bà ấy biết anh phải làm gì, thế nên cũng chỉ vỗ vai anh một cái.

"Việc con làm rất nguy hiểm, sao lại dẫn vợ theo làm gì? Tới lúc quay về đơn vị, đừng có kéo thêm phiền phức cho con bé."

Nhỡ đám bè đảng còn sót lại của đặc vụ muốn trả thù, thằng ba không có nhà sẽ trả thù lên người Tiểu Mạt thì sao. Con bé ở nhà một mình như thế, có thể làm gì được chứ.

"Mẹ yên tâm, con tự biết giới hạn." Lục Trường Chinh nói, sau đó chỉ vào hai khúc thịt định cho nhà anh cả và anh hai: "Hai khúc thịt kia con mang sang cho anh cả với anh hai, mẹ mang sang nhà họ giúp con. Giờ con về ăn cơm đây."

Lý Nguyệt Nga vung tay nói: "Ừm, con mau về nhà đi." Giờ đã hơn tám giờ rồi, chỉ sợ con trai đang rất đói bụng.

Khi Lục Trường Chinh quay về, Tô Mạt đã nấu cơm xong. Một nồi thịt hươu kho, một đĩa rau xào ăn cùng cơm trắng, cả hai đều ăn rất ngon miệng.

Cơm nước xong xuôi, Lục Trường Chinh cầm bát đũa đi rửa, sau đó đi múc nước tắm cho vợ.

Hai người bận rộn trên núi hơn nửa ngày trời, tuy rằng trời rất lạnh nhưng vẫn toát nhiều mồ hôi.

Chờ Tô Mạt tắm xong Lục Trường Chinh mới đi tắm.

Tới khi anh tắm xong vào phòng đã thấy Tô Mạt đang cầm báo. Cô kề sát vào ngọn đèn dầu để đọc chữ.

"Vợ, em đang xem gì thế?"

"Xem bản tin của đại đội chúng ta." Tô Mạt đưa tờ báo cho Lục Trường Chinh.

Cô không ngờ bài báo này được đăng nhanh như thế, nội dung viết rất công bằng chính trực, không viết mấy thứ bịa đặt vào. Chỉ có đằng sau có hơi nhiều trang thổi phồng về công trạng của lãnh đạo huyện.

Lục Trường Chinh cầm tờ báo liếc vài giây đã đọc xong, anh đặt báo sang một bên, hai mắt sáng ngời nhìn Tô Mạt chăm chú. Anh cất giọng khàn khàn: "Vợ, chúng ta đi ngủ thôi."

Tô Mạt gật đầu, mặt hơi đỏ lên.

Đây là chuyện rất bình thường.

Người ta hay nói gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn tân hôn, nhưng Tô Mạt lại cảm thấy hơi mãnh liệt quá, làm cô không chịu nổi.

Không biết tại sao thể lực của người này lại tốt như thế, chẳng khác nào muốn dồn người ta vào chỗ c.h.ế.t cả.

Nhưng làm chuyện này, bảo khó chịu thì không. Còn thoải mái thì làm lâu quá cũng không thoải mái. Cảm thấy rất khó nói.

Có lẽ là do kích cỡ không xứng đối, cuối cùng Tô Mạt không chịu nổi nữa, phải lén sử dụng dị năng để thư thả hơn một chút.

Bỗng dưng Lục Trường Chinh cảm giác có một dòng nước ấm đang di động ở nơi đó, khiến cả người anh vô cùng thoải mái, tựa như đang tung bay trong một đám mây làm anh điên cuồng hơn.

Tới bây giờ Tô Mạt vẫn không hay biết mình vừa tự dùng đá đập chân mình.

Xong việc, Lục Trường Chinh nằm bên cạnh Tô Mạt khe khẽ dụ dỗ: "Vợ, em thật tốt! Sau này cứ tiếp tục như vậy nữa nhé, được không?"

Bây giờ Tô Mạt không còn sức để nói chuyện, hoàn toàn mặc kệ anh.

Nhưng người nào đó vẫn cứ rủ rỉ bên tai mai, làm cô phải uể oải đáp lại: "Là thế nào?"

"Giống như hồi nãy ấy." Lục Trường Chinh hình dung lại lần nữa.

Nếu Tô Mạt không kiềm chế, có lẽ cô đã nhảy dựng lên rồi.

Không lẽ dị năng còn truyền ra được?

Lại còn truyền bằng cách thức xấu hổ như vậy?

Bình Luận (0)
Comment