Tô Mạt đang tình nồng ý mật với chồng thì bên nhà họ Dương ở Thượng Hải, bầu không khí lại không được tốt lắm.
Hôm nay Chu Thu Anh đã nhận được bức thư hồi âm của Tô Mạt. Bà ta không ngờ Tô Mạt lại không khách sáo như thế, vừa mở miệng đã đòi một cái vô tuyến điện.
Buổi tối chờ tới khi Dương Sĩ Ân quay về, Chu Thu Anh đã đập bức thư ngay trước mặt ông ta.
"Tô Mạt muốn một cái vô tuyến điện, anh xem rồi tính thế nào? Con bé kia không biết khách sáo chút nào cả, đúng là được chiều sinh hư rồi, không hề biết tý nào về cách đối nhân xử thế cả."
"Từ đầu em đã nói rồi, không có phiếu không mua được, sau này mỗi tháng gửi cho con bé đó mười tệ thôi, đừng có nuôi con bé đó tốt quá lại thành một nắm gạo nuôi ân nhân, một đấu gạo nuôi kẻ thù."
Dương Sĩ Ân mở bức thư ra xem, một lát sau mới nói: "Chính em tự nói con bé cần gì cứ tìm em, bây giờ người ta đã nói rồi em lại không cho làm. Nếu em muốn người ta nhớ tới ân nghĩa của mình thì kiểu gì cũng phải làm được việc đầu tiên."
"Ngày xưa con bé từng đưa cho Tố Vân một cái vô tuyến điện à, giờ bảo Tố Vân gửi cái vô tuyến điện kia tới là được."
Tuy rằng năm nay máy vô tuyến điện đã hạ giá, nhưng mua một cái cũng tốn hơn sáu mươi tệ, đã thế còn phải dùng có phiếu mới mua được.
Hàng ở Thượng Hải bán rất chạy, loại phiếu mua món đồ to như thế, bọn họ không có phiếu ngoại tệ bù vào như nhà họ Tô được. Thứ này rất hiếm có.
"Anh nghĩ con gái anh sẽ đồng ý à?" Chu Thu Anh chế nhạo: "Lát nữa con bé về anh có thể thử nói với con bé xem, đừng bảo em đi làm người ác."
Tối nay Dương Tố Vân có hẹn đi xem phim với đồng nghiệp nên về hơi muộn. Lúc về thấy cha mẹ vẫn ngồi ngoài phòng khác thì hơi ngạc nhiên.
"Cha, mẹ, sao hai người vẫn chưa ngủ?"
Nhà họ Dương không có máy vô tuyến, thường sau bữa cơm chiều hai vợ chồng Dương Sĩ Ân sẽ vào phòng từ sớm để đọc báo hoặc đọc sách vân vân...
"Cha con có chuyện cần nói." Chu Thu Anh nói, giọng điệu hơi chế giễu.
Dương Tố Vân bước tới, khéo léo ngồi xuống ghế: "Cha, có chuyện gì thế?"
Dương Sĩ Ân ho khan, sau đó mới nói: "Đúng thế, Tiểu Mạt ở dưới nông thôn nói muốn một cái vô tuyến điện. Cái máy vô tuyến điện của con ấy, mai hãy gửi đi qua cho con bé kia đi."
Dương Tố Vân kinh ngạc trừng to mắt, nói: "Tại sao chứ?"
Tại sao Tô Mạt cần vô tuyến điện thì phải gửi cho cô ta?
"Cái vô tuyến điện đó vốn là do con bé đưa cho con, bây giờ con bé cần, con gửi cho con bé dùng cũng không có gì sai cả."
"Cô ta viết thư nói là muốn con trả lại đồ cho cô ta đúng không?" Đồ đã tặng, làm gì có chuyện phải trả lại chứ.
"Con bé không nói thế. Là cha và mẹ con viết thư gửi cho con bé, hỏi xem cần gì cứ nói với cha mẹ. Con bé gửi thư hồi âm nói rằng muốn có một cái máy vô tuyến điện, cha mẹ nhớ ra con có một cái nên định bảo con gửi qua đó trước."
Dương Tố Vân cảm thấy khó chịu, cô ta không ngờ cha mẹ của mình lại quan tâm Tô Mạt tới vậy. Thậm chí còn bắt cô ta gửi đồ cho Tô Mạt nữa.
"Vậy cha mẹ mua cho cô ta một cái là được mà." Dương Tố Vân tức nghẹn họng.
"Tình hình nhà ta thế nào con cũng biết mà. Anh trai con sắp kết hôn, có rất nhiều khoản phải tiêu." Giọng điệu của Dương Sĩ Ân bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Cha thấy con cũng ít khi dùng tới máy vô tuyến điện. Mà Tô Mạt xuống nông thôn khổ lắm, con lại là bạn thân của con bé, không lẽ không nên quan tâm con bé hơn một chút à? Gửi đồ cho con bé dùng tạm không được à? Từ đầu cái máy vô tuyến điện đó là do con bé đưa con mà."
"Trước kia Tô Mạt từng đưa con không ít đồ. Ngay cả cái áo khoác dài con đang mặc trên người hình như cũng do con bé đưa mà? Lúc con bé đưa đồ cho con đã từng tỏ ra tiếc nuối chưa? Bây giờ con bé ở nông thôn cần dùng đồ, mới chỉ xin một cái máy vô tuyến điện thôi mà con đã tỏ ra không muốn như vậy rồi?"
"Tố Vân, con trở nên ích kỷ như thế từ khi nào?"
"Hồi nhỏ, con có một cục kẹo thôi cũng muốn để giành cho Tô Mạt một nửa."
Dương Tố Vân cảm giác như vừa bị cha mình xé rách mặt nạ, khiến cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận: "Cái máy vô tuyến điện đó là do cô ta tặng cho con, bây giờ gửi qua đó kiểu gì cô ta cũng nhận ra ngay."
"Không sao, cha sẽ viết thư nói rõ ràng với Tô Mạt. Bởi vì nhà không có phiếu nên gửi tạm máy của con cho con bé dùng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-132.html.]
"Cha muốn gửi thì tự lấy mà gửi đi." Nói xong đứt phắt dậy về phòng, đóng sầm cửa ;ại.
Về phòng, Dương Tố Vân nằm úp sấp xuống giường bật khóc nức nở, cảm thấy rất ấm ức.
Khóc lóc một lát, cô ta cởi áo khoác dài ra ném xuống đất.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta lại nhặt áo khoác dài lên rồi treo lên kệ đồ.
Cái áo này mua ở cửa hàng Hữu Nghị, có tiền mà không có phiếu ngoại tệ cũng không thể mua được.
Trong đám bạn chỉ có mình cô ta có, ai cũng tỏ ra hâm mộ cô ta cả.
Dù không thích Tô Mạt thế nào đi nữa cũng không nên làm khó dễ một món đồ.
...
Hơn sáu giờ sáng hôm sau, Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Thâm ngồi xe lửa tới ga xe lửa Thượng Hải.
Do mua vé giường nằm nên hai mẹ con họ không phải chịu khổ quá nhiều khi đi xe lửa.
Hai người tới khách sạn trước, thuê một căn phòng, tắm nước nóng rửa mặt, sau đó thay sang một bộ đồ thật đẹp.
Trước tiên đi tới nhà kiểu Tây ngày trước Tô Đình Khiêm ở, sau khi nhìn thấy giấy niêm phong, hai người họ đã quay người tới chỗ khu phố.
Sau khi làm rõ thân phận xong, một người từng nhận ơn của Tô Trọng Lê đã lén kéo Phó Mạn Hoa sang bên cạnh. Nói với bà ấy rằng bên bọn họ không xử lý được chuyện này, có ở đây cũng chỉ tổ kéo dài thời gian. Sau đó bảo bà ấy hãy tới thẳng hội ủy viên cách mạng.
Hai mẹ con lại tới phòng làm việc của hội ủy viên cách mạng Thượng Hải. Phó Mạn Hoa vừa tới đã bày ra khí độ của một phu nhân nhà quan, nói rõ thân phận, bảo rằng bà ấy là vợ của sư đoàn trưởng trong quân đội tỉnh Quảng Tây, chỉ thẳng tên nói muốn gặp chủ nhiệm của phòng làm việc.
Bí thư vừa nghe nói người phụ nữ này có chút lai lịch, lại còn có một sĩ quan đi bên cạnh đã vội vã gọi điện thoại.
Cấp trên vừa nghe thấy đã bảo anh ta cứ kéo dài thời gian thêm, không cần gặp vội.
Bí thư dẫn hai người họ tới phòng họp, châm trà, nói rằng lát nữa chủ nhiệm sẽ tới. Không ngờ chờ mất tận hai tiếng, chủ nhiệm mới thong thả đi tới.
Chủ nhiệm phòng làm việc vừa tới đã giở giọng quan liêu, nói là công việc rất bận rộn, khó lắm mới có chút thời gian, còn hỏi họ tới đây có chuyện gì.
Phó Mạn Hoa không lòng vòng nhiều, đưa ra yêu cầu hủy bỏ niêm phong ba căn nhà kiểu Tây mang danh nghĩa của Tô Trọng Lê, đồng thời trả lại nhà cho bọn họ.
"Ôi chao, đồng chí Phó, chỉ sợ làm vậy không được đâu. Tô Đình Khiêm là người mang tư tưởng thối nát, đã vậy còn thuộc tẩu tư phái (phái chủ trương đi theo con đường tư bản chủ nghĩa), tài sản dưới danh nghĩa của ông ta đều bị tịch biên cả." Người kia nói.
Phó Mạn Hoa vỗ bàn, nói: "Tôi không quan tâm Tô Đình Khiêm có lỗi gì, chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với ông ấy rồi. Mấy căn nhà này không phải của Tô Đình Khiêm, mà là của cha chồng Tô Trọng Lê nhà tôi, đó là tài sản thuộc về nhà họ Tô."
"Nhà họ Tô chúng tôi vì Đảng vì nước làm ra biết bao cống hiến, ngay cả lãnh đạo đứng đầu cũng phải nêu tên biểu dương. Số tài sản còn thừa này ban đầu chính lãnh đạo đứng đầu đã nói nó thuộc về nhà họ Tô, không một ai được phép chiếm đoạt bằng bất kỳ lý do gì."
"Bây giờ các ông làm vậy là định làm trái lời lãnh đạo đứng đầu? Định phản cách mạng?"
"Ấy ấy, đồng chí Phó, bà nói thế oan uổng bọn tôi quá. Bọn tôi chỉ làm việc theo quy định."
"Quy định gì? Mang ra đây cho tôi xem?"
"Thời kỳ cách mạng, nhà họ Tô bọn tôi gần như lấy hết sạch của cải ra để chi viện cho cách mạng. Thời dựng nước, nhà tôi cũng nộp hần hết tài sản lên, ngay cả lãnh đạo đứng đầu cũng phải khen nhà tôi yêu Đảng yêu tổ quốc."
"Thời khó khăn, cha tôi đã lấy hết cổ tức mà chính phủ cho để cậy nhờ quan hệ khắp nơi mua lương thực, cứu tế cho bách gia trăm họ nghèo khổ xung quanh."
"Khi cha qua đời, ngay cả Nhật báo Nhân Dân cũng lên bài thông báo tin buồn."
"Một người yêu Đảng yêu nước yêu dân lại có chí như cha tôi mới qua đời được vài năm mà các ngươi đã muốn đổi một lý do để chiếm đoạt số tài sản cuối cùng còn lại, khiến lòng người ta lạnh buốt."
"Bây giờ tốt nhất các ông hãy đưa ra cho tôi một lý do hợp lý. Nếu không chịu, bọn tôi sẽ báo cáo lên chỗ lãnh đạo đứng đầu, nhờ ông ấy cho nhà họ Tô bọn tôi một câu trả lời thích đáng."
Chủ nhiệm phòng làm việc toát mồ hôi hột khi nghe Phó Mạn Hoa nói, vội vàng chạy ra ngoài xin phép lãnh đạo cấp trên.