Sau khi chủ nhiệm chạy về phòng làm việc đã vội vã gọi điện cho cấp trên, nói lại tình huống vừa rồi, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu, nói rằng lần này Phó Mạn Hoa tới rất có khí thế, chắc hẳn sau lưng đã có núi dựa.
Cấp trên lại vội vàng gọi điện cho cấp cao hơn, báo lại tình hình vừa nghe được.
Cấp trên nghĩ tới chuyện dạo vừa rồi có phải người đi kích động hai nhóm người, đoán được có người chống lưng cho nhà họ Tô, mà khả năng cao người này còn có bản lĩnh không tệ.
Tuy rằng bây giờ bọn họ chiếm thế, nhưng chưa chưa tới mức muốn làm gì thì làm. Trong tình huống chưa thăm dò được gì, bọn họ nên tạm hoãn lại, xem tình hình rồi tính tiếp. Đừng vì con số lẻ của nhà họ Tô mà lật cả thuyền.
Thế là cấp trên đã ra lệnh làm theo yêu cầu của Phó Mạn Hoa.
Mệnh lệnh nhanh chóng truyền xuống phòng làm việc của chủ nhiệm.
Khi chủ nhiệm phòng làm việc quay lại phòng họp, thái độ đã tốt hơn hồi nãy rất nhiều. Ông ta khom lưng nhận lỗi với Phó Mạn Hoa, nói rằng tại mấy người bên dưới bọn họ hiểu sai ý của cấp trên, bây giờ sẽ cho người đi xé giấy niêm phong ngay lập tức.
Rồi lại tỏ vẻ cấp dưới tuổi trẻ nông nổi, làm việc hấp tấp quá nên có thể sẽ gây ra một chút thiệt hại, sau này họ sẽ bồi thường đúng giá trị.
Sau đó còn phái một chiếc xe con cung kính đưa hai người họ về.
Hai mẹ con họ đi thẳng tới căn nhà kiểu Tây mà cả nhà Tô Đình Khiêm từng ở.
Người của khu phố vừa nhận được lệnh cấp trên đã chạy đi xé giấy niêm phong từ trước, thậm chí còn lau sạch sẽ luôn cả mấy chỗ bị bẩn trên cửa.
Có hai cán bộ khu phố đứng chờ ở cửa, trong đó có một người phụ nữ đã nhắc nhở Phó Mạn Hoa.
"Đồng chí Phó, đây là chìa khóa của ba căn nhà kiểu Tây, bà cầm lấy đi." Người đó nói: "Lát nữa bà hãy kiểm tra lại xem, nếu phát hiện mất cái gì thì báo cáo lên khu phố bọn tôi, được thì bọn tôi sẽ cố gắng tìm lại, còn không được thì báo lên lãnh đạo, họ sẽ bồi thường theo giá trị."
"Được, làm phiền đồng chí rồi." Phó Mạn Hoa nói, cũng không tỏ ra quá thân thiết với người phụ nữ này.
Bây giờ bọn họ đang bị người ta để mắt tới, bà ấy làm vậy là tránh làm hại tới người khác.
Cầm chìa khóa, hai mẹ con mở cửa vào nhà.
Căn nhà được giữ gìn khá tốt so với tưởng tượng của hai người, ít nhất nhìn trong sân không thấy tình trạng bị đập phá đồ đạc.
Hai người họ vào nhà, thấy bên trong vẫn không xê dịch gì nhiều ngoài bộ ghế gỗ Hoàng Hoa Lê cỗ đã biến mất, còn những thứ khác hầu hết vẫn còn nguyên.
"Có lẽ đám người kia định một thời gian nữa sẽ dọn vào đây ở, vì thế mới không cho người đập phá." Tô Dịch Thâm đoán, Phó Mạn Hoa cũng đồng tình với suy nghĩ này.
"Đi kiểm tra từng phòng một, xem có thứ gì bất thường không." Dù sao họ đã không tới căn nhà này mấy năm, mấy thứ cụ thể còn hay không họ không biết nên chỉ có thể nhìn sơ qua.
Chờ hai người kiểm tra xong thì phát hiện những đồ biến mất đa phần là đồ cổ, đồ dùng trong nhà. Tô Trọng Lê có xu hướng dùng các vật dụng cổ xưa, căn phòng ông cụ ở ngày xưa gần như bị vét sạch sẽ.
Phòng Tô Mạt được trang trí thiên kiểu Tây nên vẫn còn đủ đồ nhất, có thể nói gần như không bị động vào.
Ánh mắt Tô Dịch Thâm trở nên lạnh giá, xem ra đám người ở Thượng Hải này rất ngang ngược. Còn dám buôn lậu bảo vật trắng trợn, cứ đồ cổ có chút giá trị đều bị bọn họ vơ vét hết cả.
Mấy thứ đó trước kia còn đáng tiền, nhưng với tình huống bây giờ chúng không đáng bao nhiêu. Bồi thường theo giá trị chẳng được bao nhiêu, nhà họ đành phải nhận lấy thiệt thòi.
Do căn nhà kiểu Tây khá gần nên hai mẹ con lại tới hai căn khác xem thử, bên kia từ đầu đã không có người ở nên rất ít đồ đạc, nhìn sơ sơ có vẻ không bị mất thứ gì.
"Lát nữa tìm người đổi hết khóa cửa phòng và cửa nhà đi." Phó Mạn Hoa dặn dò: "Buổi chiều tới ngân hàng, xem khoản kiều hối còn trong tài khoản nữa không."
Buổi trưa, hai mẹ con tới quán cơm quốc doanh gần đó ăn cơm trưa.
Buổi chiều, đầu tiên họ đi tìm thợ thay khóa hết toàn bộ khóa ở cửa và phòng ở ba căn nhà kiểu Tây. Sau đó lại tới ngân hàng, phát hiện khoản tiền kiều hối đã có người mạo nhận.
Thế là hai mẹ con đã viết một tờ đơn bao gồm những thứ bị mất và khoản kiều hối bị người mạo nhận, rồi gửi đơn lên khu phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-133.html.]
Đây là tình huống đặc biệt, bên khu phố bày tỏ nhiều nhất hai ngày nữa sẽ đưa ra câu trả lời.
Chạng vạng tối, hai mẹ con tới hợp tác xã mua bán mua một bọc táo, lại tới tòa nhà dành cho công nhân viên ở trường học hỏi thăm nơi ở của Dương Sĩ Ân, định tới nhà họ Dương thăm hỏi.
Trước khi tới đây, Tô Đình Đức đã dặn dò họ phải tới nhà họ Dương thăm dò tình hình. Ông ấy luôn cảm thấy nhà họ Dương là lạ, nhưng không hiểu rõ cụ thể mọi chuyện ra sao.
Dương Sĩ Ân mở cửa nhìn thấy hai người họ tới, nét hoảng hốt thoáng hiện lên trong mắt ông ta, sau đó mới tới kinh ngạc.
"Chị dâu Tô, hai người tới Thượng Hải khi nào thế? Mau vào ngồi đi." Vừa nói vừa đón hai người họ vào nhà.
"Vừa tới hôm nay, tới đây để xử lý chuyện nhà cửa." Phó Mạn Hoa mỉm cười, rồi đặt bọc táo lên bàn.
"Đúng thế, chuyện nhà cửa nên xử lý càng sớm càng tốt, không thì sẽ... Bây giờ xử lý thế nào rồi?"
"Đã xử lý xong, lấy về được rồi."
Dương Sĩ Ân giật mình, xem ra Tô Đình Đức không hề bị ảnh hưởng chút nào, mấy căn nhà nói lấy là lấy lại được ngay. Song cũng cảm thấy sợ hãi, hai mẹ con nhà này tới đây liệu có phải là vì đã biết được chuyện gì rồi không?
"Ông nhà tôi đã dặn dò tôi phải tới đây thăm chú, nói là cảm ơn chú đã chăm sóc cho em trai của ông ấy." Phó Mạn Hoa cố tình nhận mạnh hai chữ chăm sóc.
"Đâu... Đâu có chăm sóc gì, bình thường toàn ông ấy chăm sóc tôi thôi." Dương Sĩ Ân hoảng hốt, nói chuyện cà lăm, lưng toát mồ hôi hột.
May mà đúng lúc này Chu Thu Anh xách đồ ăn quay về, thấy hai mẹ con nhà Phó Mạn Hoa cũng sợ hết hồn, nhưng bà ta đã nhanh chóng phản ứng lại kịp.
"Ôi, chị dâu Tô tới đó à? Đã nhiều năm không gặp rồi." Chu Thu Anh vội bước tới nhiệt tình chào hỏi, sau đó nhìn sang Tô Dịch Thâm, hỏi: "Đây là thằng cả hay thằng hai nhà chị thế? Lớn quá rồi, giờ không nhận ra được nữa."
Do Tô Đình Khiêm và Dương Sĩ Ân có quan hệ tốt nên khi anh trai chị dâu về nhà, ông ấy thường mời luôn cả nhà Dương Sĩ Ân tới ăn cơm chung. Vì thế Chu Thu Anh cũng nhận ra Phó Mạn Hoa.
"Đây là thằng cả." Phó Mạn Hoa nói.
"Trông rõ đẹp trai lịch sự!" Chu Thu Anh khen ngợi, sau đó đổi chủ đề: "Vừa hay hôm nay em mua thịt, tối nay chị dâu Tô phải ở đây ăn cơn với nhà em nhé. Ngày trước toàn ăn nhà bọn chị rồi, lần này phải ăn nhà em mới được."
Sau đó lại nhắc tới chuyện nhà của Tô Mạt: "Hôm nay em vừa gửi đồ sang cho Tô Mạt đấy."
"Cuộc sống ở nông thôn của con bé này rất khổ sở, còn nói với em là muốn một cái vô tuyến điện để giải sầu. Cái đó ấy à, vừa hay Tố Vân không dùng tới nên em đã gửi sang cho con bé dùng tạm rồi."
Chu Thu Anh không nhắc tới Tô Mạt thì thôi, vừa nhắc đã đạp trúng bãi mìn.
Dạo này Tô Mạt đã trưởng thành hơn, sẽ không trắng trợn đòi người ta đưa đồ cho mình.
Nhưng bây giờ cô làm như vậy đã chứng tỏ cô không có ý định giữ mối quan hệ tốt với nhà họ Dương nữa.
"Con bé nói là đã kết hôn ở nông thôn rồi, bọn chị đã biết chuyện này chưa?"
"Biết, lúc kết hôn đã nói rồi, lấy chồng là sĩ quan."
"Ôi, đứa bé này có phúc thật đó." Xuống tận nông thôn rồi vẫn lấy được chồng làm sĩ quan.
"Chị dâu Tô, hai người cứ ngồi chơi nhé, để em đi nấu cơm."
Phó Mạn Hoa đứng dậy, mỉm cười nói: "Thu Anh, không cần phải nấu đâu, bọn tôi ăn xong mới tới đây. Tự dưng nhớ ra đã lâu không gặp nên mới tới đây thăm hai người thôi."
"Cả ngày đi khắp nơi rồi, giờ hơi mệt, tôi về nhà nghỉ ngơi trước, sau này có thời gian chúng ta lại tụ tập nói chuyện."
Nói xong hai mẹ con mặc kệ cặp vợ chồng nhà họ Dương vẫn muốn giữ lại, cứ thế đi về.
Nếu Tô Mạt đã phát hiện ra vấn đề thì họ còn thăm dò làm gì nữa, ngày mai gọi điện hỏi rõ tình hình luôn là được.
Tới lúc đó, có oán báo oán, có thù báo thù!