Lúc đầu Tô Mạt rất mệt mỏi, nhưng nghe Lục Trường Chinh nói xong, trong lòng có chuyện nên không ngủ được nữa.
Thậm chí còn lén sử dụng dị năng để xem Lục Trường Chinh có phản ứng gì không.
Hình như Lục Trường Chinh không có cảm giác gì, cho dù hai người gần như dán sát lại vào nhau.
Vì thế chỉ khi nào cả hai làm vậy mới được?
Tô Mạt nghi ngờ mơ màng ngủ mất.
Sáng sớm, khi Lục Trường Chinh sáp lại gần, lúc này Tô Mạt đang có suy nghĩ muốn nghiên cứu nên không hề từ chối anh.
Thậm chí khi Lục Trường Chinh năn nỉ, cô còn sử dụng dị năng khiến Lục Trường Chinh rất thỏa mãn.
Tô Mạt như muốn nứt ra!
Chuyện gì thế này? Dị năng của cô biến dị sau khi xuyên sách à? Hay sự thật vốn là như vậy, chẳng qua bình thường cô không sinh hoạt vợ chồng nên mới không biết?
Lục Trường Chinh không có nhiều kinh nghiệm trong việc này, mặc dù anh cảm giác không giống nhưng chỉ cho rằng đó là vấn đề kỹ thuật. Khi thấy Tô Mạt phân tâm, anh còn cho rằng làm vậy rất mệt.
"Vợ, nếu em mệt thì đừng làm thế nữa." Chuyện thế này là do đàn ông ra sức, sao lại để vợ mệt được.
Tô Mạt nhìn anh, mặc kệ không muốn quan tâm, chỉ ậm ừ cho xong việc.
Lục Trường Chinh được miếng ngon nên lại càng ân cần hơn.
Rửa rau nấu cơm quét dọn anh làm hết, để Tô Mạt nằm trên giường lò nghỉ ngơi. Ngay cả nước để đánh răng rửa mặt cũng bưng tới tận giường.
Lục Trường Chinh bằng lòng phục vụ, Tô Mạt mặc kệ anh.
Một lát sau Lục Trường Chinh bưng đồ ăn sáng lên giường lò. Hai bát cháo trắng, chiên thêm hai quả trứng gà và một đĩa cải thảo muối cay.
Lúc hai vợ chồng đang ăn sáng thì Lý Nguyệt Nga tới.
Tối qua bà ấy đã lấy m.á.u hươu ngâm rượu, thứ này rất bổ nên định hôm nay sẽ mang một vò tới cho nhà thằng ba.
Thấy hai vợ chồng đang ăn sáng, Lý Nguyệt Nga đã vào nhà trò chuyện mấy câu.
Nhà rất ấm áp nên Tô Mạt không mặc quá nhiều đồ, chỉ mặc một cái áo sơ mi rồi khoác thêm áo lông. Đã vậy còn không phải loại sơ mi cổ cao, không tránh khỏi việc lộ cổ trong lúc cử động.
Cũng vì vậy khi Lý Nguyệt Nga nhìn thấy dấu hôn trên cổ Tô Mạt, bà ấy giật môi.
Sao thằng ba như sói như hổ thế, ra sức dày vò con dâu, giờ xem gặm người ta thành cái hình thù gì rồi kìa.
Thật ra cũng oan cho Lục Trường Chinh thật. Do da Tô Mạt trắng, lại mềm mịn nên anh chỉ cần hơi dùng nhiều lực một chút cũng để lại dấu vết.
Lục Trường Chinh thấy mẹ ôm một bình lớn nên hỏi: "Mẹ đang ôm cái gì thế? Cho bọn con à?"
Lý Nguyệt Nga siết nắm đấm, cười nhạt: "Không phải, đây là vại tương thím Xuân Phượng cho mẹ, vừa hay mẹ đi ngang qua nhà các con nên tiện đường vào một lát."
Tốt nhất không nên cho thằng ba rượu hươu làm gì. Giờ chưa uống đã dày vò con dâu thành thế này rồi, uống rượu xong còn tới mức nào nữa?
"Thím Xuân Phượng làm tương rất ngon, mẹ san cho bọn con một ít đi." Lục Trường Chinh đứng dậy định đi lấy bát.
"Ôi chao, có phải của mẹ hết đâu, mẹ còn phải chia cho bốn thím của con nữa, lát nữa còn thừa sẽ cho con." Lý Nguyệt Nga ôm vại chạy mất.
Lục Trường Chinh cảm thấy mẹ thật kỳ lạ, nhưng cũng không quá để tâm. Chỉ là vại tương thôi mai, nếu muốn ăn chỉ cần đi đổi với người ta là được.
Cơm nước xong, Lục Trường Chinh đạp xe tới công xã tìm Canh Trường Thanh.
Tô Mạt cũng đứng dậy, xử lý số thịt hươu còn sót lại. Cô ướp một phần, phần còn lại buộc một sợi dây treo vuông góc với bếp lò, định làm thành thịt xông khói.
Canh Trường Thanh vừa đi triệu cấp cán bộ mở họp xong, lúc quay lại phòng làm việc đã nhìn thấy Lục Trường Chinh đang ngồi ngoài cửa chờ anh ta. Canh Trường Thanh hơi ngạc nhiên.
"Có chuyện gì không?" Canh Trường Thanh nhướng mày.
Bây giờ anh ta hơi sợ gặp mấy người này, nhỡ đâu lại tạo ra thêm chút chuyện cho anh ta nữa thì sao. Một đám người làm trái pháp luật vẫn còn đang bị tạm giam trong đồn công an, tới giờ chưa được xử lý xong kìa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-134.html.]
Lục Trường Chinh gật đầu.
"Vào trong rồi nói." Canh Trường Thanh mở cửa phòng làm việc rồi đi vào trước.
Lục Trường Chinh theo sau, đóng kín cửa phòng mới tìm một chỗ để ngồi: "Có thể nói chuyện không?"
Canh Trường Thanh ngạc nhiên, sau đó mới hiểu ra. Anh ta nhếch miệng, nói: "An toàn, nói đi."
Từ khi phát hiện ra hang ổ của đặc vụ, anh ta đã mời người của đồn công an kiểm tra rà soát lại toàn bộ phòng làm việc một lượt, không hề phát hiện ra thiết bị nghe lén nào.
Lục Trường Chinh lấy một hòn đá trong túi ra đưa cho Canh Trường Thanh: "Đây là thứ cháu và Mạt Mạt tìm thấy khi lên núi tối qua."
Canh Trường Thanh nhận đồ, tới khi nhìn thấy hòn đá dính một hạt đậu vàng, ánh mắt anh ta trở nên sắc bén ngay: "Trên núi có mỏ vàng?"
Lục Trường Chinh gật đầu: "Mạt Mạt đã phát hiện ra, cô ấy muốn dùng cái này để nâng hai chúng ta lên. Chú xem hôm nay có thời gian rảnh không tới nhà cháu ăn cơm, chúng ta sẽ bàn bạc lại lần nữa."
"Được, tối nay chú qua." Canh Trường Thanh nói. Cõi lòng vô cùng ấm áp, con bé này có cái gì tốt cũng không quên anh ta bao giờ.
"Cháu có cảm thấy, đám đặc vụ để mắt tới công xã Hồng Kỳ là do mỏ vàng này không?" Canh Trường Thanh hỏi.
Lục Trường Chinh suy nghĩ một hồi mới nói: "Khó nói lắm, khả năng đúng 50%."
Mỏ vàng và hang động là hai hướng hoàn toàn khác nhau. Vả lại mỏ vàng cần phải khai thác, dù đặc vụ phát hiện cũng không thể đào được.
Lục Trường Chinh đoán, hình như đặc vụ để ý tới nơi này không có liên quan gì nhiều tới mỏ vàng cả.
Bọn họ đã lục soát xung quanh sơn động rồi, không phát hiện được gì cả. Nhưng bây giờ anh không tìm được nguyên nhân nào khác, vì thế cũng không thể nói gì được.
Anh định đi tìm vài người của thế hệ trước hỏi thăm, có lẽ sẽ hỏi ra được vài chuyện bất thường.
Ra khỏi phòng làm việc của Canh Trường Thanh, Lục Trường Chinh đạp xe tới gần đại đội, định tìm nhà của một vài ông bà cụ hỏi chút chuyện.
Buổi chiều, cán bộ công xã áp tải ông Thạch và Triệu Cửu Hương về, đại đội thông báo phê bình, triệu tập các xã viên lại làm một buổi xử tội công khai đơn giản.
Có lẽ do Lục Hữu Căn đã c.h.ế.t nên mọi người chỉ thổn thức một lát, sau đó ôm theo tâm lý tới xem chứ người thực sự chạy lên đánh chửi rất ít.
Cuối cùng ông Thạch và Triệu Cửu Hương bị xử phải tới nông trường cải tạo lao động một năm.
Tuyết rơi trời trở lạnh, trên người lại toàn vết hôn nên Tô Mạt không tới xem, cô ở nhà học tiếp.
Tới chiều muộn Lý Nguyệt Nga đã tới nhà, bà ấy cầm theo nửa vò tương đưa nhỏ và đưa cho Tô Mạt ba bức thư.
"Tiểu Mạt, có thư của con này, trời lạnh nên mẹ mang về cho con luôn." Lý Nguyệt Nga nói.
Ba bức thư, có hai bức là của tòa báo, bên trong có ấn phẩm đóng kín, có lẽ là phần thưởng được gửi tới sau khi gửi bản thảo.
Tô Mạt mở ra xem, đúng là vậy thật.
Nhưng mấy biên tập viên này rất keo kiệt, ngoài bức thư khen ngợi ra chỉ cho thêm hai tấm phiếu, ngay cả phiếu giảm giá cũng không có.
Sáu tấm phiếu, ba phiếu công nghiệp, một phiếu nửa cân đường mật, hai phiếu dầu.
Khóe miệng Tô Mạt co rút, trước đây đọc tiểu thuyết cô hay thấy người ta làm giàu dựa vào viết bản thảo.
Sao tới lượt cô lại bi thảm như thế?
Có lẽ đây mới là trạng thái bình thường của thời kỳ này!
Nhưng tòa báo và tạp chí keo kiệt như vậy vẫn bị Tô Mạt kéo vào danh sách đen, sau này sẽ không gửi cho bọn họ nữa.
Dù sao cô viết bản thảo không phải vì thích, mà để kiếm thêm chút tiền hoặc chút phiếu.
Nếu nhận lại quá ít thì không đáng, chẳng bằng tiết kiệm sức lực làm mấy chuyện có ích hơn.
Tô Mạt đưa phiếu nửa cân đường mật cho Lý Nguyệt Nga: "Mẹ, phiếu đường mật này cho mẹ. Mẹ mang đi mua đường mật, khi nào trời lạnh pha để uống."
Lý Nguyệt Nga biết đây là phần thưởng do Tô Mạt gửi bản thảo mới có, vì vậy đã nhận lấy.