Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 135

Lúc này mẹ con Phó Mạn Hoa trở về, trong lòng Chu Thời Anh thực sự rất lo lắng.

"Bọn họ trở về từ khi nào? Trở về để làm gì?" Chu Thu Anh hỏi.

"Nói là sáng nay mới đến, trở về xử lý việc nhà cửa, đã lấy nhà lại rồi!"

Chu Thu Anh nghĩ thầm, quả nhiên!

Trước kia nhà họ Tô ở Thượng Hải có địa vị gì? Sao có dễ dàng dàng bị người khác chia rẽ như vậy.

Chỉ có chồng bà ta ngu ngốc mới đi tố cáo người ta, cây đại thụ đáng tin như thế, lại bị ông ta đắc tội.

"Trong thời gian này, anh khiêm tốn một chút cho em, đừng để người khác phát hiện ra gì đấy." Chu Thu Anh vẫn không yên tâm.

"Anh biết rồi." Dương Sĩ Ân rất bực bội: "Với quan hệ giữa anh và Tô Đình Khiêm, chẳng ai nghĩ là anh đâu."

"Nếu không nghi ngờ, hôm nay bọn họ sẽ không đến đây." Chu Thu Anh hừ lạnh.

"Nghi ngờ thì sao, bọn họ cũng phải đưa ra bằng chứng." Dương Sĩ Ân dùng sức cào đầu, nhỏ giọng tức giận.

"Coi như bọn họ đã biết thì sao? Anh không làm gì sai, bọn họ có thể làm gì anh, cùng lắm thì hai nhà cắt đứt quan hệ mà thôi." Dương Sĩ Ân đi tới đi lui trong phòng khách, giống như con thú bị nhốt.

"Nhà nước đã khác biệt, không còn là thiên hạ của đám tư sản. Trong thư tố cáo anh viết, cũng không có câu nào nói dối, dù Tô Đình Đức là sĩ quan, nhưng cũng không thể đối phó anh vì anh nói thật."

"Nếu không, anh có thể đi tố cáo ông ấy lợi dụng chức quyền ức h.i.ế.p dân chúng."

"Anh đã lớn tuổi rồi, sao vẫn ngây thơ như vậy." Chu Thu Anh cũng tức giận: "Nhà họ Tô muốn đối phó anh, hoàn toàn chẳng cần tự mình ra tay."

Bà ta không biết hôm nay có nên gửi radio về nhà mẹ đẻ hỏi anh bà ta không. Anh bà ta đang làm việc trong chính phủ, mặc dù chức vụ không cao, nhưng tin tức linh hoạt hơn bọn họ.

Anh bà ta nói rằng phía trên có người muốn hại nhà họ Tô, nhưng cũng có nhiều người bảo vệ nhà họ Tô. Ngoài mặt nhà họ Tô ở Thượng Hải trông có vẻ đã xuống dốc, nhưng thật ra đang ẩn mình ở trong bóng tối.

Lúc trước Tô Đình Đức bị điều động đến quân khu Quảng Tây, cũng bởi vì thế lực nhà họ Tô ở chỗ này quá lớn. Lãnh đạo sợ Tô Đình Đức ở lại đây, sau này chỗ này sẽ bị nhà họ Tô khống chế, cho nên mới điều người đi thật xa.

Nghe anh bà ta nói xong, Chu Thu Anh sợ tới mức cả người đổ môi hôi lạnh, lập tức gửi radio cho Tô Mạt.

Anh bà ta còn nhắc nhở rằng, nếu nhà họ Tô đã biết và muốn trả thù, vì tương lai của con cái, tốt nhất bà ta nên cắt đứt quan hệ với ông Dương.

Chu Thu Anh muốn nói rõ với Dương Sĩ Ân, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta, bà ta đột nhiên không muốn nói nữa.

Nói thật, bà ta thất vọng về ông Dương. Một người có thể ra tay tố cáo bạn tốt của mình, một ngày nào đó, ông ta không hài lòng về bà ta, cũng sẽ đi tố cáo mình.

Dù sao hai người là vợ chồng, bà ta không bao giờ che giấu khi nói chuyện trước mặt ông ta.

Dương Tố Vân về nhà, nhìn thấy cha mẹ đang ngồi trong phòng khách với nét mặt khó coi. Nhưng vì họ đang giữ radio của cô ta, do đó cô ta cũng không hỏi mà về thẳng nhà.

Cả nhà ba người, tính tình đều ồn ào, ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn.

Ở bên kia, Canh Trường Thanh làm xong công việc, thu dọn một chút rồi chuẩn bị đến đại đội thôn Lục gia.

Vừa tới cửa phòng làm việc, điện thoại lại vang lên, là Tô Đình Đức gọi.

Hai anh em nói chuyện một lát, Canh Trường Thanh cũng nói việc Tô Mạt phát hiện ra mỏ vàng cho Tô Đình Đức nghe, hỏi ý kiến của ông ấy.

Chờ lúc Canh Trường Thanh đến, trời cũng đã tối. Lục Trường Chinh về sớm hơn Canh Trường Thanh, đang giúp Tô Mạt nấu ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-135.html.]

Ba món, một món thịt hươu hầm nấm mật ong với sườn heo, cà chua xào trứng và cải bắp xào, món chính là cơm trắng. Lục Trường Chinh còn đặc biệt đến chỗ cha anh xin một ít rượu trắng.

Ba người ăn cơm trước, sau đó mới bàn việc, ba người đều nói ra suy nghĩ của mình.

Xác định một trăm phần trăm có mỏ vàng, vấn đề bây giờ là có bao nhiêu mỏ vàng. Việc này cần báo lên trên, để nhà nước phái đội ngũ chuyên nghiệp đến đo đạc mới được.

Nhưng báo lên như thế nào vẫn mang tính kỹ thuật. Nếu việc này xử lý không tốt, nhà nước sẽ khen thưởng một chút, công lao đều thuộc về người khác.

"Cấp trên chú có một lãnh đạo cũ, bên này chú có thể nhờ ông ấy. Ở đơn vị cháu đang đóng có lãnh đạo này đáng tin không? Có thể giúp cháu đạt lợi ích lớn nhất?" Canh Trường Thanh hỏi.

"Về phần yêu cầu của Tiểu Mạt, bên chú có thể sắp xếp."

Yêu cầu của Tô Mạt là trước tiên có một chức vụ nghiên cứu viên nông nghiệp trong công xã, để sau này cô thuận tiện nghiên cứu, leo lên vị trí lãnh đạo.

Làm chính trị thật sự không phải là thế mạnh của cô.

Lục Trường Chinh nghiêm túc suy nghĩ, quan hệ giữa anh với đoàn trường và lữ đoàn trưởng khá tốt, nhưng có lẽ cấp bậc của hai người này chưa đủ giúp anh đi điều đình, lợi ích cũng không được bao nhiêu.

Xem ra chỉ có thể đi bước đó.

"Trước kia ông nội cháu đã cứu một người, bây giờ vị trí của người đó ở trung ương cũng khá cao. Những năm qua chưa nhờ tới quan hệ này, cháu có thể nhờ ông nội viết thư thử xem."

Tuy rằng lâu rồi người kia không đến thăm ông nội, nhưng mỗi năm đều gửi thư và quà đến. Cũng từng nói với ông nội, nếu có chuyện gì cứ viết thư cho ông ấy, chỉ cần không phạm pháp phản bội đất nước, ông ấy sẽ cố gắng giúp đỡ.

"Vậy được, bên này chú sẽ liên hệ thử xem." Không được thì lại sử dụng quan hệ của nhà họ Tô.

Nhà họ Tô cũng có người ở trung ương, mặc dù bây giờ tình hình của người đó cũng không tốt đẹp gì, có thể không sử dụng thì cố gắng hết sức đừng dùng.

Dù sao ân tình dùng một lần sẽ nợ một lần.

Muốn khai thác mỏ vàng này, trong giai đoạn đầu, phải huy động lực lượng quân đội đến trấn giữ và bảo vệ.

Yêu cầu của Lục Trường Chinh rất đơn giản, đến lúc đó cử anh dẫn binh đến nơi này. Có anh canh giữ, bên Thượng Hải phái một người tới anh bắt một người, phái hai người tới anh bắt một cặp.

Hệ số an toàn cao, anh không cần phải thường xuyên lo lắng cho an toàn của vợ.

Còn muốn thăng đến cấp bao nhiêu, anh thực sự không đặt nặng mục tiêu. Tùy theo sự sắp xếp của quốc gia, dù sao chỉ cần thăng thêm một cấp, vợ anh có thể theo tòng quân.

Là một người lính, anh vẫn thích từng bước leo lên theo công trạng.

"Hôm trước chú nhận được điện thoại của anh cả, chị dâu và Dịch Sâm đã ở Thượng Hải, bọn họ cũng lấy lại nhà. Anh ấy nhờ chú hỏi cháu, nhà họ Dương không ổn chỗ nào, anh ấy sai người điều tra nhưng chưa tìm ra được gì."

"Chắc cha cháu bị Dương Sĩ Ân tố cáo." Tô Mạt nói, sau đó nói ra phân tích của cô: "Cháu từng nói với cha cháu, nhìn nét mặt của ông ấy, có lẽ việc này gần như chính xác."

"Được, chú biết rồi." Nét mặt Canh Trường Thanh lạnh lùng.

Dương Sĩ Ân này đúng là loại qua cầu rút ván, ngoài mặt trông ông ta chẳng chiếm được hời gì từ nhà họ Tô, nhưng có một số việc, người ta cũng nể mặt giao tình với nhà họ Tô mà ưu tiên cho ông ta.

Ngay cả con trai, cũng nói tự mình thi vào bộ tài vụ. Nhưng lúc đó hai chọn một, thực lực của hai người ngang nhau, nếu không nể mặt nhà họ Tô, chưa chắc con trai ông ta được chọn.

Dù sao nhà họ Tô cũng giao nộp xưởng may.

"Chị dâu và những người khác giải quyết xong công việc ở Thượng Hải sẽ đến đây thăm cháu. Bọn họ hỏi cháu có cần gì không?"

Tô Mạt suy nghĩ một lát, cũng không thiếu thứ gì, nhân tiện nói: "Chú nhờ bác gái cầm phiếu ngoại tệ đổi ra một số phiếu thông dụng cả nước, một vài phiếu lương thực, còn nhiều hơn thì đổi thành những phiếu khác."

Dù sao sau này cô sắp đi làm, nếu không bất đắc dĩ cô sẽ không đến chợ đen, vì thế lượng phiếu phải dồi dào.

Bình Luận (0)
Comment