Ba người lại nói chuyện một lát, Canh Trường Thanh chuẩn bị ra về.
Lục Trường Chính thấy tuyết rơi nhiều hơn, ban đêm lái xe không an toàn, dù sao phòng phía tây cũng có giường lò, nên mời Canh Trường Thanh ở lại một đêm.
"Nếu không thì tối nay chú ở lại đây một đêm? Sáng sớm chúng ta tới chuồng bò hỏi ý kiến của cha và chú Trương?"
Canh Trường Thanh suy nghĩ, thấy thế cũng được.
Trương Chấn ở giới quan chức nhiều năm, đã sớm thành cáo già, nghe ý kiến của ông ấy cũng không tồi. Hơn nữa, quan hệ của ông ấy khá rộng, lúc trước bị điều xuống nông thôn vì không muốn thông đồng làm bậy. Nếu một ngày nào đó ông ấy muốn quay về, có lẽ cũng không khó.
Canh Trường Thanh ngủ ở phòng phía tây đều có chăn nệm. Ngày trước, Tô Mạt may hai bộ chăn nệm của hồi môn, toàn là đồ bông nên không có vỏ ngoài.
"Này...Chú Canh, phải ủy khuất chú đắp đồ bông ạ." Tô Mạt hơi xấu hổ, cô chưa gom đủ phiếu vải để may một vỏ chăn giường khác.
Canh Trường Thanh hơi kinh ngạc, lại có chút xót xa, vội khoát tay nói: "Không sao, bông vải này trắng thật, trông cũng rất sạch sẽ."
Trước kia cô ăn mặc tiêu dùng đều lựa chọn tỉ mỉ như công chúa nhỏ, thậm chí chưa bao giờ phải may vỏ chăn.
Canh Trường Thanh quyết định, sau khi anh ta trở về sẽ chuẩn bị một vài phiếu vải gửi tới cho Tô Mạt, lúc trước là lỗi của anh ta, đều cho phiếu đồ ăn.
Đồng thời anh ta lạnh lùng nhìn Lục Trường Chinh. Là một sĩ quan, lại không nuôi nổi vợ mình.
Lục Trường Chinh hơi lúng túng, trước kia anh đã đưa hết phiếu vải cho vợ, không biết vợ dùng vào đâu, cũng không thấy cô may đồ mới.
Chờ sắp xếp cho Canh Trường Thanh xong, hai vợ chồng cùng nhau quay về phòng.
Rạng sáng hơn bốn giờ, Lục Trường Chinh và Canh Trường Thanh thức dậy, chuẩn bị đi chuồng bò.
Lúc đầu, Tô Mạt cũng muốn đi theo, nhưng gió tuyết quá lớn, Lục Trường Chinh không đồng ý.
Cầm hai miếng thịt hươu bào đã ướp sẵn, lại lấy thêm ít lương thực từ trong nhà, rồi hai người lên đường.
Lúc hai người trở về đã gần bảy giờ, Tô Mạt cũng cũng làm xong bữa sáng. Ăn xong bữa sáng, Canh Trường Thanh quay lại công xã trong gió tuyết.
Sau khi rửa bát, Lục Trường Chinh cũng ra ngoài, đầu tiên là đến nhà họ Lục nói chuyện với Lục Bá Minh.
Hai ông cháu bàn chuyện bí mật ở trong phòng hơn một giờ, cuối cùng Lục Trường Chinh cầm một bá thư viết tay của Lục Bá Minh rời đi.
Qua gần một tháng tẩm bổ bằng sâm núi, sức khỏe của Lục Bá Minh đã khá hơn, nếu không phải gió tuyết lớn, ông cũng định ra ngoài đi bộ một lát.
Sau khi Lục Trường Chinh rời đi, Lục Thanh An đi vào phòng hỏi Lục Bá Minh: "Cha à, thằng ba tìm cha có việc gì thế?"
Lục Bá Minh xua tay, cười nói: "Tạm thời giữ bí mật, qua một thời gian ngắn việc thành công, con sẽ biết. Tóm lại, là một chuyện tốt to lớn!"
Tiểu Mạt này thật đúng là ngôi sao may mắn của nhà họ Lục.
Một người sắp c.h.ế.t như ông được cô cứu sống.
Bây giờ còn phát hiện ra một chuyện tốt như mỏ vàng, không chỉ riêng thằng ba được thăng chức, mà đây còn là một chuyện rất tốt với công xã Hồng Kỳ và huyện Thanh Khê bọn họ.
Có mỏ vàng này, công xã Hồng Kỳ, huyện Thanh Khê bọn họ xem như là có ngành mỏ trụ cột, không còn là một huyện nhỏ, tương lai phát triển của nơi này là vô hạn.
Tuy rằng mỏ vàng sẽ do phần lớn binh sĩ chịu trách nhiệm, nhưng chắc chắn sẽ chiêu mộ một lượng công nhân tại địa phương, điều này có thể cung cấp khá nhiều việc làm.
Lục Thanh An thấy cha mỉm cười, hỏi mấy lần cũng không tiết lộ, trong lòng ông ấy hơi ấm ức.
Ông ấy cảm thấy cha thích thằng ba hơn mình, nhưng một người cha như ông ấy không tiện so sánh với con mình, thật là khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-136.html.]
Sau khi quay về phòng, Lục Thanh An thở dài nằm xuống giường, Lý Nguyệt Nga đang may quần áo, bèn hỏi ông ấy thế nào.
"Cha và thằng ba nói chuyện gì đó, anh đi hỏi mà ông ấy không nói cho anh biết." Lục Thanh An ấm ức nói.
Lý Nguyệt Nga lườm ông ấy: "Chắc anh cũng biết thằng ba ở lại đây làm gì, việc này phải giữ bí mật, sao có thể nói cho anh biết. Cha là người có kiến thức rộng rãi, thằng ba tìm ông ấy hỏi ý kiến thì có gì đâu."
Lục Thanh An xua tay: "Không phải việc này, em chưa thấy cha cười híp mắt đâu."
Lần trước, ông ấy cha vui vẻ như vậy là lúc đất nước được thành lập.
Ban đầu Lục Thanh An chỉ thuận miệng hỏi, bây giờ như vậy khiến ông ấy tò mò muốn chết, trong lòng như thể bị mèo cào.
Một người là cha, một người là con trai ông ấy, hai người đều biết, nhưng lại khăng khăng không nói với ông ấy, cảm giác này!
Haiz!
*
Lục Trường Chinh lái xe đi huyện, đi mượn xe của bộ đội vũ trang rồi lái vào thành phố.
Lãnh đạo kia có một thân tín, trước đó được điều động đến thành phố Song Sơn, từng viết thư bảo Lục Bá Minh có vấn đề gì cứ đến tìm người đó là được.
Bây giờ người đó được coi như là người đứng thứ hai ở thành phố Song Sơn, Lục Trường Chinh nói ra tên Lục Bá Minh, một lát sau được thư ký mời vào phòng làm việc.
"Ông cụ Lục có gì dặn dò." Người đó hỏi với nét mặt nghiêm túc.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Lục Bá Minh tìm tới, ông ta rất bội phục người như vậy.
Nếu đối là những người khác, có ơn cứu mạng với lãnh đạo, nói không chừng sẽ lợi dụng việc này để trèo lên cao. Riêng ông cụ Lục, nhiều năm như vậy, vẫn chưa làm phiền lãnh đạo vì bất cứ việc gì.
Lục Trường Chinh đưa thư Lục Bá Minh tự viết cho người đó, trong thư cũng không viết gì, chỉ nói là có việc muốn nói chuyện với lãnh đạo.
Sau khi người đó đọc xong, lập tức gọi điện thoại, sau vài lần chuyển cuộc gọi, cuối cùng đã liên lạc được với thư ký lãnh đạo để nói rõ tình hình.
Thư ký cũng là một người theo lãnh đạo rất nhiều năm, mỗi dịp năm mới, đều là anh ta đi gửi quà cho Lục Bá Minh. Anh ta lập tức đi xin ý kiến của lãnh đạo, chẳng mấy chốc đã có câu trả lời.
Cúp điện thoại, người đó nói với Lục Trường Chinh: "Lãnh đạo nói, ngày mai ông ấy sẽ ở phòng làm việc cả ngày để chờ điện thoại của ông cụ." Nói dứt lời, ông ta bèn gửi số điện thoại cho Lục Trường Chinh.
Vài năm gần đây, lãnh đạo thường làm việc theo lịch điều động, không phải là thân tín thì rất khó liên lạc.
Lục Trường Chinh cầm số điện thoại, nói lời cảm ơn rồi ra về. Lúc đi ngang qua công xã, anh lại tìm Canh Trường Thanh để trao đổi tiến triển sự việc.
Việc này không nên chậm trễ, ai cũng không biết sẽ có người khác lên núi rồi phát hiện ra cục đá có chứa vàng hay không.
Sáng nay, Canh Trường Thanh gọi điện thoại cho lãnh đạo cũ, người lãnh đạo mà Lục Trường Chinh muốn tìm cũng có quan hệ tốt với lãnh đạo cũ, chỉ chờ bên phía Lục Trường Chinh chào hỏi, anh ta sẽ đi bàn bạc với người ta.
Lãnh đạo cũ cũng bảo bọn họ mau chóng đưa đồ đến Bắc Kinh, muốn bàn bạc phải có chứng minh thực tế mới được.
"Sáng mai, cháu sẽ dẫn ông nội đi gọi điện thoại, nếu không có vấn đề gì, ngày mai có thể lên đường." Lục Trường Chinh nói.
Canh Trường Thanh gật đầu: "Hai ngày nay, chú sẽ sắp xếp công việc ổn thỏa, ngày mốt cũng có thể xuất phát."
Thượng Hải.
Giữa trưa, chủ nhiệm khu phố tự mình đến nói không tìm đồ dùng trong nhà về được. Ông ta hỏi có muốn mua vật dụng lại từ đầu không, hay bồi thường tiền cho họ tự mua lại.
Hai mẹ con đương nhiên chọn tiền.
"Lãnh đạo đã dặn dò bồi thường cho các người theo giá đồ dụng tốt nhất hiện nay trên thị trường." Chủ nhiệm khu phố hơi xấu hổ cười nói.