Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 137

"Với đồ dùng trong phòng khách mà hai người báo cáo lên trên, lãnh đạo nói sẽ bồi thường cho hai người theo giá hai bộ sopha. Tủ quần áo, bàn làm việc và giường các thứ, đều bồi thường theo giá tốt nhất hiện nay."

"Tôi đặc biệt đi hỏi giá thị trường ghế sopha da nhân tạo bao hết giá 89 tệ một đôi, tủ áo khoác bán giá 64,85 tệ, bàn làm việc giá 34,20 tệ, giường gỗ lớn giá 54,3 tệ."

"Lãnh đạo nói bồi thường cho hai người 350 tệ, bà xem như thế được không?"

Khóe miệng Phó Mạn Hoa giật giật, 350 tệ này không biết có mua đủ chân ghế gỗ lê hoa cúc màu vàng hay không.

Với số tiền ít ỏi này, đã muốn bỏ túi trọn vẹn tất cả đồ dùng trong nhà bị dời đi.

Cố tình làm vậy khiến bọn họ chán ghét sao?

Nhưng tình hình mạnh hơn con người, mục đích của bọn họ là trở về nhà. Những việc khác chỉ có thể nhẫn nhịn trước.

Không nên vì một số đồ này mà làm ầm ĩ trở mặt với đối phương, cái được sẽ không bù được cái mất.

Bây giờ bà ấy cảm thấy mọi việc hơi thuận lợi quá mức. Bà ấy còn tưởng phải đánh một trận chiến trực diện.

"Chắc ông cũng biết, số tiền này còn thiếu rất nhiều không đủ bồi thường những vật dụng đó. Người khác dời vật dụng đi, quốc gia lại bồi thường, nhà họ Tô chúng tôi luôn yêu Đảng yêu nước, không muốn làm nhà nước khó xử, chúng tôi nhận số tiền này, việc này tạm thời xem như kết thúc." Phó Mạn Hoa nói.

Chủ nhiệm khu phố trả lời cũng không được, không trả lời cũng không được, chỉ đành cười khổ: "Chúng tôi đều làm việc theo lệnh cấp trên."

"Tôi biết các người khó xử, vấn đề vật dụng này cứ giải quyết vậy đi." Phó Mạn Hoa nói: "Vậy phiếu ngoại tệ thì sao?"

"Cấp trên vẫn đang điều tra, chẳng mấy chốc sẽ có câu trả lời."

Những người kia không dặn dò chuyện phiếu ngoại tệ. Nó chỉ là phiếu ngoại tệ năm trăm tệ, bọn họ còn coi thường.

Là cấp dưới tham lam, lén mạo danh đi nhận.

Thời đó ngân hàng rất hỗn loạn, không giống như đời sau, việc gì cũng phải tự mình ra ngân hàng. Cấp dưới cầm giấy thông báo phiếu ngoại tệ, lại có đóng dấu của bộ ngành liên quan nên dễ dàng mạo danh nhân tiện.

Phó Mạn Hoa nhận tiền bồi thường, ký tên xong, đuổi chủ nhiệm khu phố đi.

Sau đó lại đến bưu điện gọi điện cho Tô Đình Đức, kể hết mọi chuyện cho ông ấy nghe.

Tô Đình Đức cũng nói chuyện nhà họ Dương, chuyện mỏ vàng ông ấy không tiện nói qua điện thoại, bèn lờ mờ ám chỉ có chuyện tốt, bảo bọn họ ở Thượng Hải thêm hai ngày, không cần rời đi gấp.

Biết Dương Sĩ Ân tố cáo Tô Đình Khiêm, mẹ con hai người bắt đầu hành động.

Đầu tiên là đi thăm những người quen cũ, sau đó lại dùng tình nghĩa để sắp xếp xong mọi việc.

Lục Trường Chinh trở về đại đội, trước tiên đi nói rõ tình hình với Lục Bá Minh.

Sau khi về đến nhà, anh nói chuyện với Tô Mạt.

"Vợ ơi, em muốn đi Bắc Kinh không?" Lục Trường Chinh hỏi.

"Em có thể đi sao?" Hai mắt Tô Mạt sáng lên.

Bây giờ ở chỗ này trời đông tuyết phủ, cũng không có việc gì làm. Nếu có thể đi Bắc Kinh dạo chơi, cũng không tệ.

Ở đời sau, Bắc Kinh đô thị hóa rất nhanh, nhiều thứ mang cảm giác lịch sử theo năm tháng cũng không còn nữa.

"Dĩ nhiên có thể, em là một trong những người phát hiện. Nhưng có lẽ không được gặp lãnh đạo, đến đó dạo chơi thì được." Lục Trường Chinh cười cưng chiều.

Vợ anh đến từ thành phố lớn. Cô ở nông thôn thời gian dài như vậy chắc cũng chán lắm. Bây giờ tuyết vẫn còn rơi, mỗi ngày đều phải ở trong nhà.

"Vậy em sẽ đi chung với mọi người." Tô Mạt vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên nghĩ tới hai mẹ con Phó Mạn Hoa sắp đến, lại nói: "Gọi điện thoại cho bác cả, nói hai mẹ con bác cả gái đến trễ một chút, hoặc gặp nhau ở Bắc Kinh cũng được."

"Được, ngày mai anh sẽ nói với bí thư Canh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-137.html.]

Ngày hôm sau, Lục Trường Chinh mượn xe bò của đại đội đưa Lục Bá Minh lên bưu điện công xã gọi điện thoại.

Có xã viên đại đội trông thấy Lục Bá Minh ra khỏi cửa thì rối rít sửng sốt.

Xem ra người tốt vẫn được trời phù hộ.

Sau khi điện thoại kết nối, Lục Bá Minh tường thuật lại sự việc, lãnh đạo đương nhiên hoàn toàn đồng ý.

Việc này với ông ta mà nói, hoàn toàn không tốn chút sức lực nào, đều là việc tốt có lợi cho nước cho dân.

Người có công thì được thưởng, ông ta chỉ ghi nhớ đúng tên người đó mà thôi.

Nhưng báo cáo vượt cấp, ít nhiều không thuận tai cho lắm. Để Lục Trường Chinh đến Bắc Kinh, sau đó gọi thêm người thứ hai lên, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận hơn.

Cũng xem như là thống nhất với lãnh đạo địa phương, lãnh đạo cũng thông qua báo cáo.

Ngày thứ ba, ba người mang theo đồ đến thành phố Song Sơn. Sau khi gặp người thứ hai, bọn họ cùng nhau lên tàu hỏa đi Bắc Kinh.

Không có chuyến tàu đi thẳng từ Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh, họ phải đến Cáp Nhĩ Tân trước, lại ngồi tàu hỏa từ Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh.

Từ thành phố Song Sơn đến Cáp Nhĩ Tân, phải ngồi tàu hỏa mất 8 tiếng đồng hồ, giá vé 2,6 tệ.

Giữa trưa bốn người họ lên tàu hỏa, đến Cáp Nhĩ Tân cũng hơn tám giờ tối. Sáng mai mới có chuyến tàu từ Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh, bốn người mua vé xong, lại đến nhà khách gần nhà ga thuê hai phòng, nghỉ ngơi một đêm.

Ngày hôm sau, bốn người lên tàu hỏa đi Bắc Kinh.

Trong bốn người, có ba người là quan chức đủ tư cách mua giường cứng. Giá vé giường cứng từ Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh là 13,8 tệ, cả quá trình không bị chậm trễ thì mất hơn ba mươi tiếng đồng hồ.

Nhưng bây giờ phía Bắc đang có tuyết rơi, trễ giờ là chuyện thường xuyên xảy ra.

Bọn họ xuất phát từ chín giờ ngày 20 từ Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh đã là rạng sáng bốn giờ ngày 22, tốn gần bốn lăm giờ đồng hồ.

Điều kiện của họ khá tốt, phiếu giường cứng có thể ngủ trên xe lửa, tiền giấy cũng dư dả, mỗi bữa đều ăn đồ ăn nóng trên toa ăn.

Bọn họ ở trên tàu hỏa hai ngày, Tô Mạt đều cảm thấy hơi khó khăn. Có thể tưởng tượng, những người chỉ ngồi ghế cứng khó chịu đến mức nào.

Ở thời đại xe ngựa chạy quá chậm, ngồi một chuyến đường dài thật sự như chịu tội.

Lãnh đạo đã sắp xếp người tới đón bọn họ, bốn người được đưa tới một viện đã bố trí sẵn.

Vừa nghỉ ngơi chưa bao lâu, chiến sĩ trẻ đến thông báo bọn họ phải lên đường đi gặp lãnh đạo.

Tô Mạt không có chức vụ, vì thế không có trong danh sách gặp mặt. Tô Mạt tranh thủ hỏi chiến sĩ trẻ cô có thể ra ngoài đi dạo hay không?

Chiến sĩ trẻ trả lời là được.

Lục Trường Chinh và Canh Trường Thanh dặn Tô Mạt chú ý an toàn, sau đó theo chiến sĩ trẻ rời đi.

Tô Mạt dọn dẹp một lát, thay một bộ đồ khác, ra ngoài hỏi thăm tình hình rồi bắt đầu đi dạo một mình.

Viện cô được sắp xếp cũng được coi là vị trí thứ hai thứ ba ở đời sau.

Trước khi tận thế, cha mẹ Tô Mạt từng dẫn cô đi Bắc Kinh du lịch, so với cảnh tượng ngựa xe như nước, tòa cao ốc mọc san sát ở đời sau, Bắc Kinh hiện tại mang đậm hơi thở của thời đại.

Tiếc là cô không có máy chụp hình, nếu không chụp ảnh ghi chép lại cũng rất tốt.

Đang đi dạo xung quanh một lúc, Tô Mạt lại đi tới cảnh bắt mắt nhất Bắc Kinh lúc này - tàu điện ngầm.

Tàu điện ngầm xây xong vào tháng 10 năm 1969, đây là công trình chuẩn bị cho chiến tranh. Nó chưa mở cửa đối ngoại trước tháng một năm nay, chỉ có thể cầm phiếu do bộ ngành liên quan cấp mới có thể vào.

Ngày 15 tháng 1 năm nay, đoạn đường từ lăng mộ Công chúa đến Bắc Kinh được đưa vào hoạt động, giá vé là một hào.

Khi Tô Mạt đang hỏi thăm người khác, có một chị gái nhiệt tình đề cử tàu điện ngầm.

Bình Luận (0)
Comment