Đến trạm tàu điện ngầm, Tô Mạt mua vé vào trong ngồi trải nghiệm một lát, tốc độ đương nhiên không thể so sánh với tàu điện ngầm ở đời sau, nhưng ở hiện tại mà nói, là một thứ gì đó vô cùng cao cấp.
Một mình Tô Mạt nhanh nhẹn thông suốt, đi dạo đến bốn năm giờ chiều mới về. Sau khi về tới, mới phát hiện những người đó vẫn chưa về.
Mãi đến khoảng mười giờ đêm, ba người kia mới trở về. Lục Trường Chinh không chủ động lên tiếng nói về tình hình, Tô Mạt biết tạm thời không thể nói cho cô biết, nên cũng không hỏi.
Hai ngày sau, ba người đều đi sớm về trễ, Tô Mạt lại đi dạo chung quanh một mình.
Cô đi Thiên An Môn, lại dạo lòng vòng bên ngoài cố cung. Giai đoạn này rất đặc biệt, bởi vì hành động cướp bóc phá hoại của bè lũ "Phá tứ cựu" (tiêu diệt bốn cái cũ). Vì bảo vệ những di vật văn hóa, trung ương đóng cửa cố cung, không mở cửa cho người ngoài.
Vừa đắm chìm trải nghiệm những ngõ hẻm văn hóa lâu đời ở Bắc Kinh.
Suýt bị nhân dân Triều Dương giác ngộ chính trị cực cao bắt làm đặc vụ, cũng may Tô Mạt có mang theo thư giới thiệu trong người. Sau một hồi nói chuyện, bọn họ mới tin Tô Mạt là dế nhũi từ nông thôn lên Bắc Kinh.
Lại đi tới trường đại học Thanh Hoa mà cô hằng mong ước, sau đó đi dạo chợ ở Bắc Kinh mua một vài thứ, còn chi hai mươi tám tệ mua một lon sữa mạch nha và hai con vịt quay.
Mặc dù ở đời sau, sữa mạch nha này được đánh giá uống không ngon, nhưng dù sao cũng là sản phẩm đặc sắc ở thời này. Vì thế Tô Mạt mới mua một lon mang về cho người lớn tuổi uống thử, đương nhiên cô cũng phải uống thử.
Thịt vịt quay cũng là đặc sản ở Bắc Kinh, đã tới đây, sao có thể không mua về cho người lớn nếm thử.
Tối ngày 24, lúc ba người trở về trên mặt còn rất vui mừng, dễ nhận thấy công việc vô cùng thuận lợi.
Ban đêm khi đi ngủ, Lục Trường Chinh hơi áy náy ôm Tô Mạt: "Vợ ơi, sự việc khẩn cấp, ngày mai chúng ta sẽ đi về."
Anh còn muốn đi dạo với vợ ở Bắc Kinh, nào ngờ bận tới mức không dành ra chút thời gian nào được.
Tô Mạt khoát tay: "Công việc quan trọng, mấy ngày nay em đi dạo đủ rồi." Chủ yếu là dựa vào tuyến xe số mười một, vì vậy những nơi có thể đi dạo thực sự rất hạn chế.
"Chờ sau này chúng ta quay lại, anh sẽ cố gắng đi dạo với em." Lục Trường Chinh nói.
Anh đã đến Bắc Kinh hai ba lần, quen thuộc hơn vợ anh.
Sáng sớm ngày 25, Tô Mạt nhờ Lục Trường Chinh đi lấy vịt quay, sau đó thu dọn quần áo. Sau buổi tụ tập với đội đo đạc, bọn họ lên đường trở về.
Cùng thời gian đó, đoàn số mười một, sư đoàn đồn trú số bốn quân khu Thẩm Dương cũng cử một lực lượng quân sự tiến về công xã Hồng Kỳ.
Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Sâm cũng đã ở trên xe lửa đi về phía Bắc.
Hai người lên phía Bắc còn trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở.
Bởi vì có người đang theo dõi hai người, bọn họ mua vé lên xe xuôi về phía nam trước, chờ người theo dõi bị dụ lên xe mới vội vã từ trên xe bước xuống.
Phiếu lên phía bắc cũng sai người mua, vì không muốn người khác để ý, bọn họ còn mua vé ghế cứng.
Mẹ con hai người thực sự đã ngồi ghế cứng đến Bắc Kinh, thừa dịp đổi chuyến mới mua vé giường cứng.
"Sau này con cưới vợ, phải cưới người ở gần một chút, đừng tìm người ở phương Bắc. Nếu không mỗi lần về nhà mẹ đẻ lại thêm nhiều phiền phức." Trên tàu hỏa, Phó Mạn Hoa nói với Tô Dịch Sâm với nét mặt xanh xao.
Bà ấy không phải là người cổ hũ, lúc còn trẻ đi xa còn có thể chịu cực, chờ khi lớn tuổi sẽ rất khó khăn.
Như khi Tô Mạt lấy chồng, bà ấy đến một chuyến, gần như là đi từ cực nam Tổ quốc đến cực bắc.
Chỉ riêng ngồi xe đã mất bảy tám ngày, một người lớn tuổi như bà ấy còn có thể chịu được bao lâu?
Chỉ sợ chỉ có thể đến lần này.
Nghĩ lại cảm thấy thật bi thương.
Nhà ông cụ Tô dương thịnh âm suy, đến đời thứ ba chỉ có một đứa con gái là Tô Mạt, còn gả xa như vậy.
Điều quan trọng là phía Bắc còn đang rất lạnh, bà ấy ở Quảng Tây phải mặc hai lớp áo. Bây giờ bà ấy cũng mặc hai lớp áo len mà còn thấy vô cùng lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-138.html.]
Đây là trên xe lửa, nếu như ở bên ngoài, chẳng phải sẽ c.h.ế.t cóng sao? Cũng không biết áo bông bà ấy mua ở Thượng Hải dùng có đỡ hay không?
Tô Dịch Sâm hơi chột dạ, không mở mắt. Trong quân đội, anh có thích một người đến từ tỉnh Tấn, đang trong giai đoạn theo đuổi.
Vì cần phải lên núi khảo sát sơ bộ trước khi tuyết rơi dày đặc nên quốc gia đặc biệt cử một chuyến tàu tốc hành. Với sự giúp đỡ của đội khảo sát, những người Tô Mạt không cần đến ba mươi giờ đã trở lại Cáp Nhĩ Tân.
Sau đó lại chuyển tàu tốc hành, về tới thành phố Song Sơn vào chạng vạng tối ngày 26.
Trong thời kỳ này, dù có nhiều biến động nhưng đất nước cũng đang nỗ lực phát triển.
Để phát triển công nghiệp cần phải đưa thiết bị tiên tiến từ nước ngoài vào, nhưng nước ta lại cực kỳ thiếu ngoại tệ. Để giải quyết vấn đề này, trong vài năm gần đây, đất nước đã ban hành hàng loạt chính sách hỗ trợ khai thác và sản xuất vàng mỏ.
Đồng thời, một lượng lớn binh lực cũng được cử đi thăm dò các mỏ vàng ở những nơi dễ hình thành các mỏ vàng.
Tuy nhiên, một khi mỏ vàng được phát hiện thì cũng không nhất định có thể khai thác được.
Phải dựa trên phân tích tổng hợp về điều kiện địa chất địa phương, trữ lượng tiềm ẩn có thể khai thác được và các yếu tố khác mới có thể xác định tài nguyên khoáng sản này có thể trở thành mỏ vàng khai thác được hay không.
Các mỏ khoáng sản như bọn họ báo cáo, đều là tài nguyên khoáng sản có quặng lộ thiên tự nhiên, về cơ bản thuộc loại trưởng thành, dễ khai thác nên quốc gia rất quan tâm.
Khi nhóm người đến thành phố Song Sơn, trung đội binh lính được quân khu cử đến cũng đã đến. Cùng với bọn họ là hàng loạt vật tư quân sự dã chiến cùng một số xe tải quân sự.
Sau khi Lục Trường Chinh kết nối với trung đội trưởng, anh lập tức mang theo vật tư, người và trang bị của đội khảo sát, tiến về huyện Thanh Khê.
Tô Mạt và Canh Trường Thanh muốn đón nhóm người Phó Mạn Hoa, nên họ ở lại thành phố Song Sơn thêm một đêm nữa.
Sáng sớm hôm sau, hai bác cháu gặp nhau ở ga xe lửa.
Phó Mạn Hoa, một người đã sống ở phương nam xa xôi gần hai mươi năm, ở phương bắc băng tuyết ngập trời, thực sự lạnh cóng đến run rẩy.
Cũng may mắn khi Tô Mạt tới Bắc Kinh, cô đã mang theo chiếc áo khoác quân đội do Lục Trường Chinh gửi đến. Thấy vậy, cô nhanh chóng khoác lên người Phó Mạn Hoa.
Sau khi uống một bát canh thịt dê nóng hổi tại quán cơm quốc doanh, lúc này Phó Mạn Hoa mới bình thường trở lại.
“Bác thật sự đã già rồi, không được việc nữa.” Phó Mạn Hoa cảm thán.
Nhớ những năm đầu tham gia cách mạng, ở bệnh viện dã chiến rất lạnh, bà ấy mặc một chiếc áo mỏng, khí thế ngất trời.
"Bác, bác chỉ là chưa thích ứng kịp thôi, quen là tốt rồi." Tô Mạt nhanh chóng an ủi bà ấy.
"Đúng vậy, Quảng Tây lúc này trời vẫn còn nóng, bác cháu mặc áo dài tay là đủ rồi."
Phó Mạn Hoa nhìn Tô Mạt bây giờ, rất thích cô.
Cả người trông vui vẻ hoạt bát, trong ánh mắt cũng có sự cứng cỏi, không hề giống dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn như trước đây nữa.
Quả nhiên, con người phải trải qua nhiều chuyện mới trưởng thành được.
Chờ ăn sưởi ấm xong, bốn người mới bắt xe đưa đón trở về huyện Thanh Khê.
Canh Trường Thanh và Tô Dịch Thâm đến Bộ Lực lượng Vũ trang để tìm người, mượn xe quay về đại đội thôn Lục Gia. Chủ yếu là do có rất nhiều hành lý, khiêng đi trên đường đầy tuyết, thật sự rất tốn sức.
Canh Trường Thanh xuống xe ở công xã, đi nhiều ngày như vậy, công việc chồng chất không ít, anh ta phải tranh thủ thời gian xử lý công việc trước.
Các cán bộ công xã khác từ sáng sớm đã phát hiện có mấy xe quân sự đang chở một nhóm binh lính và đồ đạc lên núi, họ đều hoảng sợ, tưởng xảy ra chuyện lớn gì.
Bây giờ nhìn thấy Canh Trường Thanh trở về, tìm được người đáng tin cậy, vội vàng chạy tới hỏi thăm tình hình.
Kết quả khảo sát cuối cùng chưa công bố, Canh Trường Thanh cũng không để lộ, nhưng anh ta đã trấn an bọn họ, nói đó là chuyện tốt.
Người của Bộ Lực lượng Vũ trang đưa họ đến bộ đại đội, con đường đi xuống phía dưới hẹp và đầy tuyết, anh ta không dám lái xe. Vì thế, anh ta còn hơi xấu hổ. Trước khi rời đi, anh ta rất lịch sự nói với Tô Dịch Thâm, nếu muốn dùng xe thì có thể đến Bộ Lực lượng Vũ trang tìm bọn họ.
Mặc dù Tô Dịch Thâm đến từ quân khu Quảng Tây, nhưng dù sao với thân phận trung đoàn trưởng của anh ấy, trong mắt những sĩ quan nhỏ bé ở đây, sự tồn tại của anh ấy lại là cấp cao.