Trong lúc Tô Mạt đi vắng, có hai lá thư của Tô Mạt, một đơn thông báo chuyển tiền và một gói hàng, Lý Nguyệt Nga đều giữ lại giúp cô.
"Tiểu Mạt, hai vị này là?" Lý Nguyệt Nga nhìn thấy hai người xa lạ thì hỏi, nhưng trong lòng bà ấy đã có đoán được.
“Mẹ, đây là bác cả và anh cả của con.” Tô Mạt nhanh chóng giới thiệu.
“Ai da, bác cả nhà thông gia, anh cả nhà thông gia, xin chào, xin chào.” Lý Nguyệt Nga mỉm cười chào hỏi, đang định bắt tay nhưng lại cầm gói hàng trong tay: “Hôm nay trời lạnh, sao hai người không ngồi trong phòng?”
"Xin chào, bà thông gia." Phó Mạn Hoa cũng mỉm cười chào hỏi: "Tôi chỉ đang nghĩ đến việc đi thăm một chút. Tôi đã đi tàu suốt chặng đường nên sẽ về nhà Tiểu Mạt sửa soạn một chút."
Lý Nguyệt Nga vội vàng đặt gói hàng vào tay Tô Mạt, nói: "Tiểu Mạt, đây là gói hàng của con, con mang về nhà trước đi, mẹ đưa bác cả của con về nhà trước."
Vừa nói, bà ấy vừa lấy lá thư và phiếu chuyển tiền từ trong túi ra cho Tô Mạt, sau đó nhiệt tình chào đón Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Thâm rời đi.
Tô Mạt nhanh chóng mang đồ đạc về nhà rồi lại đến đó.
Khi đến nhà họ Lục, Lý Nguyệt Nga dẫn bọn họ vào phòng chính, rồi nhanh chóng gọi Lục Thanh An và Lục Bá Minh ra.
Lý Nguyệt Nga nhờ Lục Bá Minh nhanh chóng đốt tường lửa trong phòng chính lên, còn bà ấy lại pha nước đường nâu, mang đồ ra chiêu đãi, khi Tô Mạt đến, cô cũng vội vàng giúp đỡ.
Phó Mạn Hoa thấy Lý Nguyệt Nga nhiệt tình, trong lòng hài lòng, vội vàng nói: "Bà thông gia, không cần bận rộn như thế."
"Ai u, không có việc gì, ở nông thôn chúng tôi đồ tốt không có nhiều, những thứ này đều là trên núi nhặt được, bà có thể nếm thử."
Lý Nguyệt Nga đặt một nồi hạt dẻ chiên và hạt thông chiên, cùng một đĩa đậu phộng khô trước đó.
Lục Bá Minh vì thay quần áo, nên ra ngoài muộn một chút, mẹ con Phó Mạn Hoa nhìn thấy ông cụ đi ra, vội vàng đứng dậy chào đón.
Họ nghe Canh Trường Thanh nói qua về ông cụ, đối với nhà cách mạng lão thành, bọn họ rất kính trọng.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Phó Mạn Hoa nói: "Cha mẹ Tiểu Mạt không tiện đến, bác gái như tôi có chút thời gian rảnh, nên mọi người cử tôi làm đại diện, qua đây thăm hỏi."
“Đáng lẽ lúc kết hôn nên đến đây, nhưng hai đứa nhỏ lại kết hôn quá vội vàng, nên không đến kịp”.
“Đây là lỗi của ta.” Lục Bá Minh vội vàng đáp: “Lúc đó sức khỏe của ta không tốt, hai đứa nhỏ thương ta nên mới vội vội vàng vàng kết hôn.”
"Mạng của ta, là được Tiểu Mạt cứu về."
Phó Mạn Hoa không biết chuyện sâm núi hoang dã, cho rằng Lục Bá Minh nói như vậy là do tư tưởng cũ kỹ, nghĩ Tô Mạt xung hỉ cứu ông cụ, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, đành cười haha.
Lúc này, gia đình anh cả cũng đi tới.
Lục Bá Minh nhanh chóng giới thiệu: “Đây là cháu trai cả của ta và vợ nó. Ba đứa con này đều là con cháu cả.”
Phó Mạn Hoa thấy bọn nhỏ tới, nhanh chóng cầm chiếc túi đặt ở một bên, lấy ra một gói kẹo sữa thỏ trắng, đưa cho mỗi đứa một nắm nhỏ.
"Bà đi đường dài, cũng không mang theo gì cả. Đến đây, ăn chút kẹo cho ngọt miệng nào."
Ba đứa trẻ nhận lấy kẹo, vui vẻ cảm ơn.
“Đây là ba mảnh vải, mảnh vải nhung này là để ông bà thông gia may áo khoác, hai mảnh còn lại là cho gia đình anh cả và anh hai của con bé.” Phó Mạn Hoa lấy vải ra đưa cho Lý Nguyệt Nga.
"Bác cả nhà thông gia, các người có thể tới đây, chúng tôi đã rất vui rồi. Như thế nào lại mang theo nhiều đồ như vậy, thật sự là tốn kém không ít."
Lý Nguyệt Nga rất xấu hổ, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ, lúc mấy người Phó Mạn Hoa rời đi, nên đưa cho bọn họ cái gì mới tốt.
Đừng nói đến hai mảnh vải còn lại, mảnh vải nhung này một thước có giá một tệ hai hào, mảnh vải đưa cho bà ấy dài ít nhất phải bảy thước.
Phó Mạn Hoa xua tay: "Không sao, chúng tôi đi Thượng Hải trước, mọi người đều nói vải diềm bâu Thượng Hải tốt, nếu đã đến rồi, thì sẽ mang một ít cho mọi người."
Nói xong, bà ấy lấy lon sữa đặc ra đưa cho Lục Bá Minh: "Ông, buổi tối ông uống sữa đặc này đi. Chăm sóc bản thân thật tốt, ngày tốt đẹp hơn còn ở phía sau."
Lục Bá Minh cười đáp: “Được, ông sẽ giữ gìn sức khỏe thật tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-140.html.]
Mọi người vui vẻ chuyện trò hồi lâu, sau đó Phó Mạn Hoa đứng dậy, ngỏ ý tạm biệt vì muốn về nghỉ ngơi một chút.
Tất nhiên nhà họ Lục sẽ không phản đối, thậm chí hai vợ chồng Lục Thanh An còn tiễn bà ấy tới tận cổng.
“Bà về nghỉ cho khoẻ, tối lại qua đây dùng cơm.” Lý Nguyệt Nga nói.
“Được, thế tối nay tôi lại qua làm phiền gia đình một chuyến nữa vậy.” Nếu là đi thăm người thân, lại được họ mời cơm, vậy nhất định phải tới.
Mãi tới khi họ rời khỏi đó, vẫn không có ai bên nhà thằng hai xuất hiện. Trên đường về, Phó Mạn Hoa hỏi: “Không phải còn một đứa con thứ nữa hả? Sao không thấy đâu hết?”
“Anh hai nhà cháu đi làm ở nhà máy của công xã, tối mịt mới về tới nơi, còn nhà mẹ đẻ chị dâu hai xảy ra vài chuyện nên chắc không có ở nhà mà đã về đó rồi.” Tô Mạt cũng chẳng biết Lục Quế Hoa có ở nhà hay không, nhưng quả thật không nghe thấy giọng cô ta đâu hết.
Sau khi trở về, Tô Dịch Thâm múc nước tắm rửa, Phó Mạn Hoa lập tức trèo lên giường lò nằm ngủ một lát, bận rộn nguyên một buổi sáng nên giờ bà ấy mệt muốn c.h.ế.t rồi.
Về phần Tô Mạt, cô cầm một con vịt quay mua ở Bắc Kinh lên, sau đó lại lấy chút thịt hươu đã ướp sẵn, rồi xách qua nhà họ Lục.
Lúc Tô Mạt tới nơi thì thấy Lục Thanh An đang g.i.ế.c gà.
“Mẹ, lúc ở Bắc Kinh con có mua vịt quay, trong nhà còn có thịt hươu ướp sẵn, con mang hết qua đây luôn, tối xào thêm đĩa rau là xong.”
“Tốt quá, con cất vào trong bếp đi. Mẹ còn đang định bảo cha con ra hợp tác xã mua bán lấy chút thịt về, giờ có hai món này của con, lát mẹ làm thêm vào món ăn kèm nữa chắc cũng đủ rồi.” Lý Nguyệt Nga cười nói.
Chờ Tô Mạt cất đồ xong, chuẩn bị rời đi, Lý Nguyệt Nga mới phát hiện hình như thiếu thiếu ai đó, vội gọi ngược Tô Mạt lại: “Tiểu Mạt, thằng ba đâu?”
Tô Mạt: …
Té ra đến tận bây giờ người mẹ này mới nhận ra con mình không có ở đây nữa hả?
Kỳ thật cũng không thể trách Lý Nguyệt Nga, Lục Trường Chinh tham gia quân ngũ đã bảy năm, cộng hết thời gian nghỉ ở nhà lại còn chưa được một tháng, thế nên bà ấy đã sớm quen với cuộc sống không có Lục Trường Chinh kế bên.
“Anh ấy bảo trong quân đội có việc gấp nên đã đi rồi, chắc tầm mấy ngày nữa mới trở về.” Tô Mạt nói.
“Chuyện này xảy ra thật chẳng đúng lúc tí nào, sao cứ nhằm ngày đàng gái tới chơi vậy chứ, không biết có về kịp để gặp mặt không nữa?” Lý Nguyệt Nga than thở.
“Anh ấy có biết bác gái sẽ tới mà, kiểu gì cũng bớt chút thời gian chạy về thôi.” Tô Mạt nói: “Mẹ ơi, con về trước đây.”
Lý Nguyệt Nga vẫy tay, ra hiệu cho Tô Mạt về lẹ, đừng để người ta thấy lạc lõng.
Sau khi Tô Mạt về tới nơi, cô nhanh tay lôi xấp vải lỗi mua được ở Bắc Kinh ra, đặng xách máy may sang phòng khách, bắt đầu may vỏ chăn.
Tô Dịch Thâm ngâm mình xong, bước ra, thấy Tô Mạt đang ngồi may đồ thì có hơi bất ngờ.
“Em còn biết làm mấy thứ này nữa hả?”
“Mẹ chồng dạy cho em đó, em không chỉ biết làm vỏ chăn thôi đâu, mà còn biết làm áo bông nữa. Cái áo em mặc bây giờ là do em tự may đấy.” Tô Mạt kiêu ngạo khoe.
Tô Dịch Thâm tặng cho cô một ngón cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh nhìn Tô Mạt làm việc.
May vỏ chăn khá đơn giản nên nhanh lắm, tầm nửa tiếng là Tô Mạt làm xong rồi.
Chỗ cô không quá chú trọng việc giặt sạch rồi mới dùng nên cô cầm cái vỏ chăn mới vào gian phòng phía tây, lồng chăn bông vào, sau đó dùng chỉ khâu kín phần miệng lại. Kế tiếp cô lôi đệm ra, để lên giường lò, trả ga giường lên.
Chuẩn bị xong xuôi, Tô Mạt hỏi Tô Dịch Thâm: “Anh cả, anh có muốn nằm nghỉ một lát không?”
Tô Dịch Thâm lắc đầu, hốc mắt ươn ướt.
Lúc Tô Mạt ngồi may đồ, Tô Dịch Thâm vẫn luôn ở bên cạnh theo dõi trong lòng vừa thấy tự hào, lại pha lẫn chua xót.
Là cô gái duy nhất trong cả ba đời nhà họ Tô, từ nhỏ Tô Mạt đã được nuông chiều hết mực, trước giờ chưa từng phải đụng tay vào chuyện gì, ấy thế mà hiện tại, việc chi cô cũng biết làm, không cần nghĩ cũng biết mấy tháng qua hẳn đã phải chịu nhiều khổ cực.
“Thôi được, em bày sẵn đệm chăn cho anh rồi đó, mệt thì cứ leo lên giường nằm ngủ một giấc ha.” Tô Mạt nói.
Sau đó cô chỉ giỏ trúc đựng củi để bên cạnh, nói: “Củi ở đây, nếu anh thấy giường lò không đủ ấm thì cứ mở cửa lò lên, cho thêm chút củi vào là được. Tối trước khi đi ngủ nhớ thêm hai thanh củi nữa, bằng không nửa đêm sẽ lạnh lắm đấy.”