Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 141

Dặn dò xong, lúc này Tô Mạt mới có rảnh lấy thư và gói hành mà Lý Nguyệt Nga đưa ban nãy ra xem.

Hai lá thư, một lá do toà soạn báo Thượng Hải tòa soạn báo gửi tới, bên trong ngoại trừ đại cương bản thảo do biên tập viết thì còn phiếu thịt hai cân, phiếu đường một cân. Và tất nhiên còn có một tờ phiếu chuyển tiền trị giá 24 đồng.

Bức thư còn lại là của nhật báo tỉnh Hắc Giang, là tiền cô nhận được sau năm kỳ đăng báo, ngoài ra còn có phiếu vải ba mét và phiếu dầu nửa cân.

Tính đến hiện tại, Tô Mạt cũng nhận được vài lần tiền thưởng gửi bản thảo, vì vậy mà phát hiện một chuyện rất thú vị. Ví dụ như toà soạn báo địa phương phía bắc thích gửi phiếu đường, phiếu vải và phiếu dầu cho cô, còn bên Thượng Hải lại chuộng phiếu thịt.

Có lẽ họ cũng dựa vào hiểu biết của mình để thử đoán xem cô thiếu thứ gì rồi gửi tới.

Tô Dịch Thâm thấy Tô Mạt nhoẻn miệng cười, tò mò hỏi cô gặp có phải gặp được chuyện tốt gì không. Tô Mạt nói cho anh ấy nghe phát hiện vừa rồi của mình, Tô Dịch Thâm cũng cảm thấy khá là thú vị.

“Toà soạn báo địa phương sẽ hiểu rõ tình hình nông thôn ở địa phương hơn nên mới gửi nhiều vải và dầu, còn bên phía Thượng Hải không bao giờ thiếu vải, chắc biên tập nghĩ em ở dưới quê, sợ em không có thịt ăn nên mới đưa cho em phiếu thịt.” Tô Dịch Thâm phân tích.

Sau đó anh ấy lại hỏi: “Giờ gửi bản thảo mà cũng nhận được tiền thật hả?”

Tô Mạt đưa thông báo chuyển tiền cho anh ấy xem: “Thật đó, đây là nhuận bút lần hai rồi, lần đầu được khoảng 20 đồng á.”

“Anh cả, có gì anh bảo bác cả sau này không cần gửi tiền cho em nữa đâu, giờ em đã có tiền nhuận bút, chờ quyết định xong vụ mỏ vàng, chú An sẽ sắp xếp công việc cho em, đến lúc đó em còn có thêm tiền lương nữa đấy.”

Tô Dịch Thâm gật đầu, nhưng không hứa hẹn chắc chắn.

Kế tiếp, Tô Mạt mở tới gói bưu kiện, là một cái radio, bên trong còn có một lá thư do Chu Thu Anh viết, nói là không có phiếu mua radio, nên đã gửi cái của Dương Tố Vân cho cô.

“Này là nhà họ Dương gửi cho em hả?” Tô Dịch Thâm nhớ Chu Thu Anh từng bảo sẽ gửi cho Tô Mạt một cái radio.

Tô Mạt gật đầu: “Đúng vậy, có điều cái này vốn là do em đưa cho Dương Tố Vân, giờ em chỉ đòi lại đồ của mình thôi.”

Tô Dịch Thâm cười khẩy: “Anh với mẹ đã thu xếp ổn thoả chuyện nhà họ Dương rồi, họ không vớt được chỗ tốt gì đâu.”

Tuy trong tay họ có nhược điểm của nhà họ Dương, nhưng đôi khi lời nói có sức ảnh hưởng hơn những gì họ tưởng tượng nhiều.

Phó Mạn Hoa ngủ hơn một tiếng, đầu óc cũng tỉnh táo hơn đôi chút, nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện của hai anh em, bà ấy lập tức xuống giường, bước ra ngoài.

Sau đó bà ấy lôi từ túi hành lý đựng quần áo ra một chiếc áo thật dày, rồi thò tay vào túi ngầm, móc ra một xấp phiếu tiền.

“Tiểu Mạt, bọn bác đã đòi lại được nhà rồi, nhưng đồ đạc cũ trong nhà đã bị dọn sạch, khu phố có bồi thường 350 đồng, cháu hãy cầm lấy số tiền này đi.”

Trước đó, Tô Mạt đã nghe được từ chỗ Tô Đình Khiêm rằng căn nhà ở Thượng Hải đã được chia cho bọn họ, thế nên cô thoải mái nhận tiền, không thấy áp lực gì cả.

“Còn nữa, cháu cầm luôn phiếu ngoại tệ năm trăm đồng này đi. Những người đó vẫn chưa rơi đài, thế nên có lẽ cha mẹ cháu sẽ tiếp tục sống ở đây.” Trong tình thế hiện tại, họ trốn ở đây té ra lại là nơi an toàn nhất.

“Dặn họ mua thêm chút thức ăn, đừng sợ mình tiêu hoang, không đủ cứ việc gửi điện báo cho bác, bác sẽ chuyển thêm tiền ngay. Về phần phiếu ngoại tệ, bác đã đổi thành những loại phiếu thường dùng hằng ngày hết rồi. Khi nào hết nhớ viết thư cho bác, bác sẽ đổi thêm một mớ nữa gửi cho cháu.”

Ngay sau hôm bồi thường phiếu đồ gia dụng, khu phố đã trả lại hết toàn bộ, kể cả phiếu ngoại tệ cũng không thiếu dù chỉ một tờ.

Tô Mạt cũng không từ chối, thẳng thắn cất hết tiền và đống phiếu vào túi, vì so ra thì đúng là chỗ cô cần mấy thứ này hơn họ.

Thấy gần đến giờ cơm, ba người ra cửa, đi sang nhà họ Lục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-141.html.]

Đến nơi, hai mẹ con Phó Mạn Hoa ngồi trong phòng khách trò chuyện với Lục Bá Minh, còn Tô Mạt thí xuống bếp phụ Lý Nguyệt Nga nấu cơm.

Lúc này, Lưu Ngọc Chi cũng đã có mặt, đang giúp cán vỏ sủi cảo.

Vừa thấy Tô Mạt tới, Lục Thanh An đang đảm nhận vị trí xắt rau lập tức buông d.a.o bỏ trốn.

Trước khi đi, ông ấy còn không quên dặn dò Lý Nguyệt Nga: “Em qua xắt rau đi, để Tiểu Mạt làm cho, con bé nấu ngon.”

Nghe vậy, Lý Nguyệt Nga tức giận giơ chày cán bột lên, muốn gõ ông ấy một phát.

“Ông già đó, nhờ xuống bếp giúp có xíu mà cứ làm như bị tra tấn không bằng ấy.”

Lục Thanh An không phải loại người lười biếng, nếu là nhờ chuyện khác, hẳn ông ấy sẽ rất vui lòng đi làm, nhưng lại cực kỳ ghét phải xuống bếp.

“Không sao đâu mẹ, để con giúp mẹ một tay.” Tô Mạt cười nói: “Mẹ tính nấu gì vậy ạ?”

“Tiểu Mạt, mẹ tính tối nay ăn thế này, con xem có được không? Đầu tiên là gà kho nấm kèm miến, thịt hươu hầm cải thảo, vịt quay thì chặt ra, ăn trực tiếp, sau đó chiên thêm mấy quả trứng, lại gói mấy cái sủi cảo nhân dưa chua thịt heo. Lúc hầm có thể tiện tay làm thêm chút bánh bột ngô.”

“Được đó mẹ, phong phú quá trời.” Có khi ăn tết cũng chưa chắc hoành tráng được như vầy đâu.

“Hiếm hoi lắm mới được một lần bác gái của con mới lặn lội đường xa tới đây, nếu không chiêu đãi một bữa thịnh soạn thì không ổn.” Lý Nguyệt Nga cười nói.

Ở thời này, dưới quê mà có chủ nhà nào g.i.ế.c gà đãi khách lả chứng tỏ họ vô cùng quý trọng người khách này.

“Mẹ đã cho thịt gà với nấm vào nồi nấu rồi, ở đây còn một cái nồi nữa, con dùng nó nấu thịt hươu đi.”

Tô Mạt gật đầu, những nguyên liệu cần thiết đã được Lục Thanh An thái nhỏ. Tô Mạt châm lửa, xào thịt hươu cho dậy mùi, sau đó nêm xì dầu, lại cho cải thảo vào hầm.

Thấy còn con vịt quay mà Lục Thanh An chưa kịp chặt, Tô Mạt lập tức để lại gần bếp lửa nướng lại, chờ vịt nóng lên thì cầm d.a.o lên, lóc thành từng miếng nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Lý Nguyệt Nga nhìn thấy cảnh này, ngạc nhiên hỏi: “Vịt quay là phải làm kiểu này hả?”

“Đúng thế, vịt quay là phải lóc từng từng miếng nhỏ ăn mới ngon, còn đống xương vịt này, con tính xắt thêm củ cải, cho vào nấu canh củ cải xương vịt.”

Con vịt quay này là để ăn cho biết vị, thế nên Tô Mạt không chế biến quá phức tạp như đời sau, tỷ như quấn với vỏ bánh pía và các loại rau hay gì đó mà sẽ ăn mỗi thịt thôi.

Lý Nguyệt Nga ngạc nhiên, cũng may ban nãy ông nhà không kịp chặt, chứ không là thành trò cười rồi.

Thịt hươu non mềm nên không cần hầm quá lâu, chờ thịt chín tới Tô Mạt lập tức múc ra tô lớn. Cô rửa lại nổi cho thật sạch, sau đó lấy một nồi nước trắng, cho xương vịt vào ninh, lại chọn một cái củ cải, cắt hạt lựu bỏ vào nồi nấu chung với xương.

Phía bên kia, Lý Nguyệt Nga đã dán xong bánh bột ngô vào thành nồi để nướng. Sau khi nấu xong mấy món này, bà ấy cũng bắt tay chuẩn bị nấu sủi cảo.

Trong lúc Lưu Ngọc Chi đứng canh nồi sủi cảo, Lý Nguyệt Nga ra ngoài xem thử tình hình thế nào, lại thấy Lục Vệ Quốc đã dẫn theo hai đứa nhỏ tới, hiện đang ngồi ở phòng khách trò chuyện, bèn gọi anh ta lại.

“Vợ của con bị sao vậy? Khách tới chơi mà chẳng thấy mặt mũi nó đâu cả.” Lý Nguyệt Nga bực bội hỏi.

Lục Vệ Quốc cũng thấy phiền: “Mẹ, đừng để ý tới cô ấy nữa, mặc kệ cô ấy đi.”

Từ ngày nhóm Triệu Cửu Hương bị giải về đại đội chịu xử tội công khai, Lục Quế Hoa cũng ít ra khỏi nhà hẳn.

Lục Phúc Bảo không biết nấu cơm nên thỉnh thoảng có mò qua ăn ké, sau vài lần, Lục Quế Hoa không bảo không cho ăn, nhưng lại bắt Lục Phúc Bảo lấy lương thực ra đổi.

Bình Luận (0)
Comment