Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 142

Lục Phúc Bảo cũng không phải tên du thủ du thực, dẫu sao cũng từng đi học, không bàn tới chuyện thành tích, nhưng tốt xấu gì cũng tốt nghiệp cấp hai, thế là ngay hôm sau lập tức vác hai túi lương tới để ở chỗ Lục Quế Hoa, nhưng lại không ở lại đó ăn mà ngày nào cũng tới lấy cơm một lần, sau đó mang về nhà ăn.

Cũng vì chuyện này mà Lục Quốc Đống nghỉ học ở nhà tận vài ngày, hôm nào hai anh em cũng rúc trong nhà, tính tình không còn hoạt bát như lúc trước nữa.

“Vậy con nhớ trông chừng nó cẩn thận, đừng để nó nháo nhào lên đòi làm thiêu thân hay gì đó.” Lý Nguyệt Nga dặn dò.

“Mẹ, mẹ yên tâm, cô ấy sẽ không gây rắc rối nữa đâu.” Lục Vệ Quốc đáp, anh ta thấy dạo gần đây vợ mình có chút thay đổi, tốt hơn trước nhiều.

Sau khi nấu xong sủi cảo, Lý Nguyệt Nga lập tức gọi mọi người tới ăn cơm.

Thấy trên bàn bày nhiều món như vậy, Phó Mạn Hoa vội nói: “Chị dâu nấu nhiều thế này chắc nhọc lắm, xem ra hôm nay em có lộc ăn rồi.”

“Ôi chao, em gái à, em đừng nói vậy, món phương bắc bọn chị không được tinh tế như trong nam, có gì em ăn tạm nhé.”

Sau một buổi chiều trò chuyện, hai người không còn khách khí như trước nữa mà thân thiết gọi chị kêu em.

Tường ấm trong phòng đã được đốt nóng, toả ánh đỏ ấm áp, đại gia đình ngồi quây quần bên bàn cơm, ăn uống chuyện trò vui vẻ.

Thậm chí Lục Thanh An còn mang bình rượu huyết hươu mình ngâm lúc trước ra chia cho người lớn trong bàn, mỗi người cao hứng uống tầm một, hai ly.

Lục Quế Hoa ở sát vách nghe tiếng cười nói rôm rả, lòng chua chát khôn cùng. Cô ta cứ tưởng sẽ có người qua gọi cô ta, ai ngờ đâu tới cái bóng cũng chẳng thấy.

Cơm nước xong, mọi người lại hàn huyên một hồi rồi ai về nhà nấy ngủ nghỉ.

Tô Mạt bận rộn cả ngày hôm nay nên cũng mệt lắm rồi, về tới nhà cô nấu nước tắm rửa, sau đó cùng Phó Mạn Hoa lên giường lò ngủ.

Nhờ mấy ly rượu huyết hươu mà hai người đánh một giấc no say, nhưng Tô Dịch Thâm đang trong độ tuổi thanh niên trai tráng, sức dài vai rộng phải đứng dậy, đánh nguyên một bài quyền học trong quân đội thì mới ngủ được

Phía bên kia, trong phòng ngủ chính nhà họ Lục, hai vợ chồng đang tâm sự.

“Nhà mẹ đẻ của em ba tính ra cũng không tệ, ông anh họ kia chẳng hạn, lớn hơn thằng ba có một tuổi, tức mới hai mươi lăm thôi mà đã là trung đoàn trưởng rồi. Bác gái thì là chủ nhiệm của bệnh viện, bác cả cũng là sư đoàn trường.” Lục Hành Quân cảm thán.

“Từ nhỏ chú ba đã có mắt nhìn người, tới cả cưới vợ cũng liếc một phát là chọn ngay được người tốt.”

Lúc trước mọi người cứ tường chú ba không thèm cưới lính nữ trong đoàn văn công mà lại đi cưới một nữ thanh niên trí thức dưới quê là thiệt thời lớn. Nhưng giờ nhìn mà xem, người ta đâu chỉ biết làm, gia cảnh còn rất vững chắc nữa kìa.

Có nhà vợ thế này nâng đỡ, e là tiền đồ sau này của chú ba sẽ ngày càng rộng mở.

Lưu Ngọc Chi nghe thấy giọng điệu ghen tỵ của Lục Hành Quân thì có hơi không vui: “Sao đây? Thấy cưới tôi là lỗ nặng đúng không?”

“Làm gì có!” Lục Hành Quân hốt hoảng, vội bào chữa: “Rõ ràng hai ta là cặp đôi hoàn hảo nhất, anh chỉ nói miệng vậy thôi, anh đâu có giỏi như chú ba, nên người như vậy chẳng thèm để mắt tới anh đâu.”

Lưu Ngọc Chi mỉm cười, nhéo Lục Hành Quân một phát: “Anh biết thì tốt.”

“Phải rồi, anh nói xem sao cha mẹ của em dâu ba không tới? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Lưu Ngọc Chi nhỏ giọng hỏi.

“Cũng có thể, lúc trước khi chú ba đòi kết hôn, cha cũng từng đoán như thế, nhưng chắc không phải chuyện lớn gì đâu. Bác cả người ta lợi hại như vậy, chắc chừng một hai năm nữa là ổn thôi.” Lục Hành Quân nói.

“Bác gái của em ấy tặng cho chúng ta một cuộn vải, anh bảo lúc bác ấy về em nên lấy gì trả lễ mới tốt đây?”

“Em ngó xem mẹ tính tặng gì, đến lúc đó chúng ta học theo, tặng thêm một chút là xong rồi.”

Tô Mạt có một đêm ngon giấc, hôm sau trời vừa sáng đã thức dậy nấu cơm.

Cô ở một mình thì thích sao cũng được, nhưng giờ bác trai, bác gái và anh cả đang ở đây, không thể tùy ý được.

Tô Mạt lấy thịt hươu đã được ướp ra, băm nhuyễn với hành tây, chuẩn bị làm bánh rán ăn.

Lúc Tô Mạt dậy, Phó Mạn Hoa cũng dậy theo, nhìn thao tác Tô Mạt nhồi nhân thì có vẻ đã từng làm rất nhiều lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-142.html.]

Đến khi Tô Mạt làm bánh xong, Phó Mạn Hoa thử trước một đũa, ngon phết chứ đùa.

Phó Mạn Hoa bẻ một miếng nhỏ, đưa cho Tô Dịch Thâm đang chẻ củi trong sân: “Con thử miếng đi, không ngờ con bé Tô Mạt còn nấu ăn giỏi thế.”

Tô Dịch Thâm ăn rồi gật đầu: “Dạo này Tô Mạt học được thêm nhiều thứ thật.” Chắc đã phải chịu khổ nhiều rồi.

Tô Mạt làm hơn hai mươi chiếc bánh, nướng bánh xong lại lấy ra hai quả trứng gà làm canh trứng.

Nấu nướng xong xuôi, cô gọi hai người vào trong ăn cơm. Sau khi ăn xong, Tô Dịch Thâm chủ động đi rửa bát.

Tô Mạt quay về phòng, lẫy chiếc hũ sâm núi hoang từ trong góc phòng ra. Sâm núi này là cô chuẩn bị cho gia đình nhà bác, mấy nay ngày nào cô cũng dùng dị năng để nuôi dưỡng hũ sâm này.

Tô Mạt cẩn thật đào sâm núi hoang ra, mặc dù cây này không bằng cây Lục Bá Minh ăn, nhưng cũng không hề nhỏ, chắc phải mấy chục năm tuổi rồi.

Phó Mạn Hoa vốn ở trong phòng khách ngắm mấy cây rau cỏ Tô Mạt trồng, chợt thấy Tô Mạt lấy một cây sâm núi hoang tươi ra thì giật nảy mình.

“Bác gái, cây sâm núi hoang này là trước đây cháu đào được ở trong núi, sau đấy cháu đưa về nuôi trong hũ này đợi nào bác đến đưa về.”

Mấy năm nay, chuyện mất hàng thường xuyên xảy ra, thế nên cô sẽ không đi bưu điện gửi sâm núi hoang quý giá khó mua này đâu.

Phó Mạn Hoa lấy sâm núi hoang ra xem, không tài nào nói ra được lời từ chối.

Sâm núi hoang này phải mấy chục năm tuổi rồi, là thứ quý giá có thể cứu được mạng người. Ông Phương ở hậu phương còn đỡ nhưng hai thằng con trai lại đang ở tuyến đầu.

“Được! Tiểu Mạt, thế hai bác xin phép mặt dày nhận thứ này vậy.”

Tô Mạt xua tay: “Bác gái, chúng ta là người một nhà cả, không cần nói thế đâu.”

Phó Mạn Hoa và Tô Mạt cẩn thận rửa sâm núi hoang sạch sẽ, sau đó đựng vào cái sàng, đặt lên trên lò, dùng độ ấm của lò để hong khô nó.

Xử lý xong sâm núi hoang, Tô Mạt khóa cửa cẩn thận, đưa hai người xuống đi dạo quanh thôn Lục Gia, tiếp đó lại dạo qua công xã, tìm Canh Trường Thanh. Đến trưa, mọi người còn ăn cơm ở nhà ăn công xã.

Lúc quay về, Tô Mạt tạt qua hợp tác xã mua bán xem chút.

Cô thấy có bán thịt dê tươi nên mua luôn một cân. Thịt dê rẻ hơn thịt lợn, một cân hết mỗi một tệ một hào hai.

Cô còn mua thêm một cân lạp xưởng, hết hai tệ tám.

Tô Mạt nghĩ tới nghĩ lui, lại chi thêm hai tệ để mua một cân rượu đế, chuẩn bị để bao giờ đến chuồng bò thì mang theo. Dạo này thời tiết lạnh, mua chút rượu để cha mẹ còn thỉnh thoảng uống vài hớp cho ấm người.

Cô mua thêm một cân bông, giờ nhà đang còn vải, cô định may thêm một bộ đồ bông cho mình, để mặc còn có cái thay đổi.

Sau khi quay về, Lý Nguyệt Nga lại qua tám chuyện một lúc.

Buổi tối, Tô Mạt làm canh thịt dê, ba người ăn xong thì đi ngủ sớm.

Lúc hơn mười một giờ, ba người thức dậy, thu dọn đồ đạc, lén lút đi ra chuồng bò.

Sáng tuyết rơi nên đêm về lạnh buốt, mấy người thậm thò thậm thụt đi lên núi.

Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Thâm nhìn Tô Mạt dẫn đường trước mắt, trong mắt chợt thoáng chút đau lòng.

Nghe người ta nói là một chuyện, đến khi thực sự trải qua lại là một chuyện khác.

Giờ đang canh ba nửa đêm, cô là một người con gái, vẫn vác đồ đi lên núi, không biết giờ cô đang sợ hãi đến nhường nào nữa.

“Tiểu Mạt, bình thường cháu vẫn hay đi đường này vào buổi tối à?” Phó Mạn Hoa nhẹ giọng hỏi.

“Cũng không phải là đường này hết đâu ạ, trên núi này còn mấy con đường dẫn đến đó cơ, nhưng đường này là gần nhất.” Tô Mạt đáp.

Bình Luận (0)
Comment