Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 143



“Trước đây cháu hay đi lúc một giờ sáng, nhưng nay có tuyết, buổi sáng mà đi thì sẽ để lại dấu chân, giờ đi thì đến sáng là tuyết sẽ lấp hết dấu chân đi.”

Gió tuyết lớn quá nên ba người không dám nói gì, gần như là im lặng suốt dọc đường lên chuồng bò.

Tô Mạt gõ cửa, tiếp đó còn giả vài tiếng chim hót theo như hẹn trước. Chỉ một lúc sau đã thấy có người vội vã ra mở cửa.

Tô Đình Khiêm ra mở cửa, thấy bên ngoài có ba người thì giật thót, suýt nữa đóng rầm cửa lại theo phản xạ, nhưng sau khi thấy Tô Mạt mới dừng tay lại.

“Mạt Mạt, đây là…”

“Chào chú.” Tô Dịch Thâm dùng giọng địa phương Thượng Hải, nhẹ giọng chào Tô Đình Khiêm.

“Dịch, Dịch Thâm?” Tô Dịch Khiêm nhìn không rõ lắm: “Mau vào đi, mình vào phòng rồi nói.”

Đến khi vào phòng, dướ ánh đèn dầu mờ ảo, Phó Mạn Hoa mới nhìn thấy được dáng vẻ Tô Đình Khiêm, nước mắt bất giác lăn dài trên má.

Trong ấn tượng của bà ấy, chú em chồng là người hăm hở, phóng khoáng, còn người trước mắt bà ấy lại tóc bạc trắng, cơ thể gầy gò, nhìn như một ông cụ vậy.

“A Khiêm, sao… sao chú…”

Phó Mạn Hoa nghẹn ngào không nói nên lời, lại nhìn sang cô em dâu hiền dịu, xinh đẹp ngày nào, nay đã tiều tụy, hốc hác hẳn đi, trông còn già hơn cô chị dâu này nữa.

Phó Mạn Hoa không kìm được lòng, một tay nắm chặt lấy tay Mạc Ngọc Dung, một tay bụm chặt miệng để ngăn tiếng khóc bật ra.

Trước đây bà ấy bất mãn với cả nhà chú em chồng, nhưng sau khi thấy tình cảnh thảm thương của hai người, dường như mọi chuyện trước đây đều đã tiêu tan về với mây khói, những gì còn lại chỉ là đau lòng.

Vẫn may ông Tô không ở đây, chứ để ông ấy nhìn thấy em trai mình ra nông nỗi này, khéo xông ra liều mạng với mấy người kia mất.

“Chị dâu, chị đừng khóc.” Mạc Ngọc Dung cũng nghẹn ngào an ủi Phó Mạn Hoa: “Cái vẻ bề ngoài thôi mà, không sao cả, người không sao là tốt lắm rồi.”

Phó Mạn Hoa phải mất một lúc lâu để nén đi nỗi đau lòng.

Bà ấy lau nước mắt, nghiến răng nói: “Hai em hãy cố gắng, hãy tin vào anh bọn em, chắc chắn ông ấy sẽ nghĩ cách đưa hai em rời khỏi đây.”

Tô Đình Khiêm khoát tay: “Chị dâu, chị bảo anh đừng có kích động. Giờ mấy người đó đang có quyền có thế, đừng trở thành vật hy sinh vô nghĩa, cứ bảo vệ mình trước đi đã.”

“Giờ bọn em ở đây, trừ việc làm việc vất vả hơn chút thì cuộc sống vẫn ổn. An mặc có Mạt Mạt lo hết, an toàn thì có Trường Thanh lo, con… con rể cũng góp sức, đến lúc thích hợp rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi.”

Mặc dù thằng nhóc Lục Trường Chinh không đến tận nơi, nhưng nói lời giữ lời. Thằng nhóc đó bảo bắt người là bắt người thật, còn nghĩ cách để họ sửa lại phòng bếp, rồi còn làm một cái chảo sắt to đùng, sau này nấu cơm cũng tiện hơn.

Phó Mạn Hoa không đáp lời, trước khi đến đây, bà ấy cũng đồng ý với cách này, nhưng khi nhìn thấy họ, bà ấy cảm thấy mình phải nghĩ cách khác để giúp họ.

Nhớ lại ngày đầu bà ấy gặp Tô Đình Khiêm, lúc đó ông vừa mới du học về, đang độ tuổi thiếu niên phơi phới, hùng dũng đứng trước mặt anh chị dâu dõng dạc nói về lý tưởng, khát vọng của ông.

Cánh chim ưng khao khát bay lượn nơi trời xanh năm nào, nay đã hạ cánh trong chiếc chuồng bò tối tăm, hơn nữa còn phải sống trong bùn lầy u tối.

Giây phút này, tín ngưỡng trong bà ấy đã suýt lung lay, vẫn may bà ấy đã bừng tỉnh kịp thời.

Những thứ trên đời này không phải do quốc gia tạo ra, mà là do những người gây sóng tạo gió.

Họ là những người có chí, có sức, phải đoàn kết lại với nhau, đặt lại trật tự thế giới, trả lại sự yên bình cho tổ quốc, trả lại nền chính trị trong sạch.

Đợi Phó Mạn Hoa bình tĩnh lại, Tô Đình Khiêm đi đến một căn phòng khác, gọi Trương Chấn ra.

Phó Mạn Hoa nhìn thấy Trương Chấn thì hai mắt lại ướt nhòe.

Cả nhà bà ấy ở Quảng Tây, rất ít khi về Thượng Hải, nhưng trong lòng vợ chồng họ thì Trương Chấn luôn có vị trí rất cao.

Một bậc tiền bối cống hiến cả đời vì nước vì dân, giờ lại gặp kết cục như này.

Điều này càng khiến suy nghĩ của Phó Mạn Hoa thêm vững chắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-143.html.]

Đừng thấy bà ấy chỉ là một bác sĩ, thực ra bao năm nay, không ít ông to ba lớn được bà ấy chữa trị, nên bà ấy cũng có chút gọi là quan hệ.

Song, chuyện này phải tính toán thật kỹ càng mới được.

Trương Chấn nhìn thấy Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Thâm cũng rất kinh ngạc. Sau khi nghe nói họ đã từng về Thượng Hải thì hỏi họ chút tình hình hiện tại, hai người đều nghiêm túc trả lời.

Lần này Tô Mạt chỉ có nhiệm vụ đưa người đến, vốn không có gì để nói nên chỉ lẳng lặng lấy đồ mình đưa đến ra khỏi cái gùi sau lưng.

Mạc Ngọc Dung thấy Tô Mạt lại lấy ra mấy cái hũ thì nhỏ tiếng hỏi: “Mạt Mạt, đây là gì thế?”

“Tối nay con có nấu ít canh dê, mai mọi người hâm nóng lên rồi ăn cho ấm người.”

“Được, để mẹ đi lấy bát, lát con đưa hũ về đi.” Mạc Ngọc Dung nói.

Trải qua chuyện Lục Trường Chinh lần trước, Mạc Ngọc Dung đã khắc ghi trong lòng, không được giữ lại hũ đã đựng đồ, để đỡ liên lụy, hại cả con gái.

“Để con đi với mẹ.” Tô Mạt nói, đúng lúc cô cũng muốn xuống bếp xem.

Dù Lục Trường Chinh nói đã lợi dụng danh nghĩa phần thưởng để sắp xếp đội sản xuất bên Lý Gia Ao đi làm, nhưng nhìn tận mắt vẫn tốt hơn.

Hai mẹ con nhẹ nhàng đi vào trong bếp.

Căn bếp lợp tranh đã bị dỡ bỏ, thay thế vào đó là một căn phòng gạch to hơn hẳn cái cũ.

“Căn bếp này là do Trường Chinh sắp xếp người làm đấy, trước đây là lợp tranh, giờ thành nhà đất rồi, còn đắp thêm cả bếp nướng với chảo sắt to nữa.”

“Dao phay cũng được đổi mới luôn, con d.a.o trước đây cũ quá rồi, còn móp méo mất mấy chỗ, khó cắt lắm.” Mạc Ngọc Dung nhẹ giọng nói.

Mạc Ngọc Dung không ghét bỏ đứa con rể Lục Trường Chinh này như Tô Đình Khiêm, bởi bà đã quan sát kỹ lưỡng, thấy đứa con rể này cũng được phết.

Tô Mạt nghe mà đau lòng: “Mẹ, sao mẹ không nói với con mấy chuyện này?”

“Mạt Mạt, những đồ khác thì dễ dấu, nhưng nồi niêu là đồ thường dùng, không giấu được.” Mạc Ngọc Dung nói.

Thỉnh thoảng lúc họ nấu ăn sẽ có người đến chuồng bò lùa lừa, thế nên những đồ từ ngoài vào phải có lai lịch xuất xứ rõ ràng mới được.

Tô Mạt mở điện thoại ra chụp ảnh căn phòng, sau đó cầm chậu với Mạc Ngọc Dung rồi quay trở về.

Mấy người không dám ở lại đây quá lâu, thấy đã đến giờ thì vội vàng quay về.

Dọc đường về, Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Thâm đều im lặng không nói gì.

Họ luôn ở trong quân đội, trước đây chưa từng nhìn thấy cuộc sống của những người công nhân cấp dưới. Đến đại đội thôn Lục Gia, điều kiện bên nhà chồng Tô Mạt khá tốt, thế nên không cảm thấy cuộc sống ở thôn quê có gì gian nan.

Nhưng sau chuyến đi đến chuồng bò ngày hôm nay, trực diện đối với cám cảnh đó, hai người đã bị sốc.

Giữa mùa đông giá rét nhưng vẫn ngửi thấy mùi phân bò nồng nặc, thế rồi đến mùa hè thì chắc muỗi họp thành đàn.

Họ sống như vậy là đã khá tốt, còn có người chăm sóc, chí ít là ăn no mặc ấm.

Không cần nghĩ cũng biết cuộc sống những người khác còn cám cảnh hơn.

“Tiểu Mạt, chăm sóc cho cha mẹ cho tốt nhé, cứ đợi tin tốt của bác.” Lúc sắp đến thôn Lục Gia, Phó Mạn Hoa nghiến răng nói.

Tô Mạt gật đầu: “Vâng.”

Sau khi đến nhà, Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Thâm trằn trọc cả đêm.

Tô Dịch Thâm thấy tức nghẹn họng, thế nên trời vừa rạng sáng đã tỉnh dậy chẻ củi cho Tô Mạt.

So với em gái, anh ta là một người anh, thế mà lại gánh vác ít việc hơn.

Tô Mạt nghe thấy tiếng cũng tỉnh dậy, thấy đã sáu giờ rồi nên bắt đầu nấu cơm sáng.

Bình Luận (0)
Comment