Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 144





Cơm sáng hôm nay đơn giản hơn, Tô Mạt nấu cháo vụn ngô, sau đó cắt lạp xưởng ra hấp, còn cắt thêm một đĩa cải thảo cay.

Ăn sáng xong, Tô Dịch Thâm nói có việc cần tìm Canh Trường Thanh nên lấy xe đạp của Tô Mạt đi lên công xã.

Tô Mạt ở lại cùng Phó Mạn Hoa, đi qua nhà họ Lục tán dóc với mấy người Lý Nguyệt Nga.

Buổi trưa, Tô Mạt định về nấu cơm trước, nhưng vừa ra cửa đã thấy Lục TIểu Lan đạp xe đạp về, vành mắt vẫn còn phiếm hồng, nhìn là biết vừa mới khóc.

“Tiểu Lan, em sao thế?” Tô Mạt hơi kinh ngạc, lần nào cô thấy Lục Tiểu Lan cũng thấy cô ấy cười tươi rói, gần như chưa thấy cô ấy khóc bao giờ.

Hôm qua lúc cô đến hợp tác xã mua bán không thấy Lục Tiểu Lan đâu, đồng nghiệp nói là cô ấy xin nghỉ rồi.

Lục Tiểu Lan gượng cười: “Không sao đâu ạ, đúng lúc em xin nghỉ nên về thăm nhà thôi.”

“Thế thì em vào nhà nhanh lên, bên ngoài lạnh lắm. Bác gái chị mới đến, đang ngồi trên nhà chính nói chuyện, chị quay về nấu cơm trước đây.” Thấy Lục Tiểu Lan không muốn nói, Tô Mạt cũng không hỏi nhiều.

Tầm nửa tiếng sau, Phó Mạn Hoa cũng về. Hai người chờ đến hơn mười hai giờ mà chưa thấy Tô Dịch Thâm về nên đành ăn cơm trước.

Buổi trưa thì ăn lại cháo ngô còn thừa hồi sáng, Tô Mạt nướng lại hai chiếc bánh hôm qua rồi dùng mỡ lợn xào thêm ít rau xanh.

Ăn cơm xong, Phó Mạn Hoa đi sang phòng phía Tây xem sâm núi hoang. Bởi vì được hong khô liên tục nên nó khô khá nhanh, chắc thêm một hôm nữa là được.

Thực ra sâm núi hoang được phơi dưới nắng là tốt nhất, nhưng giờ điều kiện thời tiết không cho phép, chỉ đành hong khô trên bếp lò.

Nghỉ ngơi một lúc, Phó Mạn Hoa lại lên giường ngủ trưa, Hôm qua bà chất chứa tâm sự nên không tài nào ngủ được, trưa nay ngủ bù vậy.

Tô Mạt thấy Phó Man Hoa đi ngủ, cũng đi lên giường chợp mắt một lúc.

Lúc nửa chiều, Tô Mạt nghe thấy trong sân có tiếng động thì vội vàng thức dậy xem.

Là Tô Dịch Thâm trở về, phía sau xe có thêm một chiếc giỏ, bên trong chất đầy đồ.

Tô Mạt:...

Là, miệng thì bảo đi tìm Canh Trường Thanh nhưng thực ra là đi mua đồ ấy hả?

Tô Mạt vội vàng giúp dỡ đồ xuống, toàn là đồ ăn.

Gạo rồi bột mỳ, ngô chất đầy nửa túi, mỗi túi phải tấm mười cân. Còn có một tảng thịt lợn, một tảng mỡ lợn, hai con cá, trứng gà phải tầm mười, mười lăm cân, bên trong giỏ được lót bằng rơm.

Còn mua cho cô một túi trái cây nữa.

Tô Mạt hơi ngớ người, đừng bảo là anh thấy trong tủ nhà cô có ít đồ ăn nên tưởng cô hết đồ ăn nhé?

“Anh, sao anh mua nhiều thế? Trong giá treo nhà em còn nhiều lương thực lắm, chỉ là em chưa lấy về sơ chế thôi.”

Tô Dịch Thâm khoát tay: “Không sao, em cứ ăn thoải mái.”

Cô có không ít lương thực, nhưng còn có ba người ở chuồng bò cần cô cung cấp đồ ăn nên chút đồ đó sao đủ.

May có anh ta đến đây nên mới giúp đỡ thêm được chút, chứ bình thường toàn là một mình cô chống đỡ.

*

Nhà họ Lục.

Lý Nguyệt Nga nghe Lục Tiểu Lan kể xong thì vừa hoảng vừa tức.

“Bác sĩ nói là không phải vấn đề của con sao?” Lý Nguyệt Nga hỏi.

“Nói chung là con không có vấn đề gì cả, con tự đi kiểm tra rồi, con đưa cả báo cáo cho bà ta xem rồi mà bà ta không chịu tin, cứ nói đây là chuyện của phụ nữ.” Lục Tiểu Lan càng nói, vàng mắt càng đỏ hoe.

Lục Tiểu Lan kết hôn sắp được một năm rồi, quan hệ với chồng rất tốt, nhưng bụng dạ mãi không có chuyển biến gì.

Mẹ chồng cô ấy lo lắng, hai tháng trước đã tìm một phương thuốc cổ gì đấy, cứ vài ba ngày lại lôi đầu Lục Tiểu Lan ra bắt uống, nhưng Lục Tiểu Lan thấy kinh c.h.ế.t đi được.

Đúng là Lục Tiểu Lan cũng thấy sốt ruột, nên cô ấy tìm một ngày, lén lút đi bệnh viện huyện tìm bác sĩ. Kết quả bác sĩ nói cô ấy rất khỏe mạnh, chẳng có vấn đề gì cả, ám chỉ cô ấy có thể bảo người yêu đến khám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-144.html.]

Cô ấy về nói chuyện này với mẹ chồng, nhưng mẹ chồng nhất quyết không nói, nói không có vấn đề gì thì sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, nói chung là cứ suốt ngày bắt cô ấy uống cái phương thuốc kia.

Lục Tiểu Lan khổ mà không nói nổi.

Cô ấy bảo Dương Cảnh Minh đi khám, nhưng Dương Cảnh Minh cho rằng mình khỏe mạnh, cường tráng, phương diện đó cũng rất ổn, chắc không phải là vấn đề của anh ta.

Lục Tiểu Lan không thể chịu nổi việc uống thuốc nữa nên hôm qua mới xin nghỉ để lên thành phố. Kết quả bệnh viện thành phố lại bảo cô ấy chẳng có vấn đề gì cả, còn bảo cô ấy đừng uống thuốc linh tinh, lại ảnh hưởng xấu đến sức khỏe.

Lục Tiểu Lan còn bảo bác sĩ viết báo cáo cho cô ấy để đưa về cho mẹ chồng xem, nhưng mẹ chồng cô ấy vẫn nhất quyết không tin, còn nói bóng nói gió cô mua chuộc bác sĩ, làm báo cáo giả.

Lần này đã thành công làm Lục Tiểu Lan tức điên, ngay đêm đó cô ấy đã trút giận lên đầu Dương Cảnh Minh, bảo anh ta đi nói với mẹ mình là đừng bắt cô ấy uống mấy loại thuốc linh tinh nữa.

Kết quả đêm đó mẹ chồng cô ấy lại nấu cho cô ấy một bát thuốc. Bình thường bà ta lấy bát ăn cơm đựng thuốc, nay lại lấy bát tô đựng.

Rõ ràng là bà ta đang khiên khích.

Từ nhỏ đến giờ Lục Tiểu Lan luôn được gia đình chiều chuộng nên nào chịu được bà mẹ chồng này, thế là cô ấy cãi nhau với mẹ chồng một trận rồi chạy về nhà mẹ đẻ.

Lý Nguyệt Nga cũng sốt ruột, không sinh được con là cứ đổ lên đầu phụ nữ hết, giờ con gái không có vấn đề gì, thế thì nguyên nhân là do cậu con rể rồi.

“Thế… Thế sao, phương diện đó của Cảnh Minh thế nào?” Lý Nguyệt Nga vẫn phải hỏi cho rõ. Chứ không thể để con rể không làm nên chuyện rồi đổ hết lên đầu con gái nhà mình được.

Mặt Lục Tiểu Lan đỏ ửng, dù cô ấy luôn sống cẩu thả, nhưng lúc thảo luận về chuyện riêng tư của mình với mẹ vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.

“Cũng… cũng thế thôi.” Lục Tiểu Lan lí nhí.

“Đang hỏi đứng đắn mà, như thế nào? Có ra gì không? Có được không?” Lý Nguyệt Nga nghiêm giọng.

“Có ra gì, cũng được.”

“Thế thì phải được chứ, sao thế được nhỉ?” Lý Nguyệt Nga nghi ngờ: “Cái này… bác gái nhà chị dâu ba nhà con là chủ nhiệm ở bệnh viện, hay là mình đi hỏi bác ấy đi?”

“Này nghe không ổn lắm đâu.”

“Tùy con, mẹ thấy thì chả sao. Bác gái con rất tốt tính, chị dâu ba nhà con cũng không phải người lắm chuyện.”

“Mẹ là nghĩ, con chạy về nhà thế này chắc Cảnh Minh sẽ đến đón con, nếu có một bác sĩ chuyên nghiệp đưa ra ý kiến, khéo thằng bé sẽ nghe lời đấy.”

Lục Tiểu Lan suy nghĩ rồi nói: “Được, thế chúng ta đi hỏi xem.” Mặt mũi là gì cơ chứ, giải quyết xong chuyện là được rồi.

Lúc hai mẹ con đến, Tô Mạt đang hâm cơm cho Tô Dịch Thâm ăn.

Lục Tiểu Lan vừa vào cửa đã giật mình kinh ngạc trước vườn rau xanh mướt trong sân: “Chị dâu ba, không ngờ rau này của chị có thể sống được thật này.”

Lần trước cô ấy đến thì rau mới được trồng, mới hai mươi ngày thôi mà đã xanh tốt thế rồi.

Tô Mạt mỉm cười, nói: “Nó tự lớn đấy.”

Tô Mạt đã không gia tăng tốc độ sinh trưởng cho lứa rau lần này, cô chỉ gia tăng thời gian sống cho nó mà thôi, còn lại là nó tự lớn.

Phó Mạn Hoa vừa ngủ dậy, thấy Lý Nguyệt Nga đến thì vội mời khách vào trong phòng, ngồi trên giường lò nói chuyện.

Tô Mạt hâm nóng đồ ăn xong thì bưng đồ ăn vào cho Tô Dịch Thâm.

Tô Dịch Thâm ăn cơm rất nhanh, và hai ba lần đã hết sạch đồ ăn, sau khi rửa bát xong, anh ta đi ra ngoài bổ củi.

Chờ Tô Dịch Thâm rời đi, lúc này Lý Nguyệt Nga mới thấp giọng nói chuyện Lục Tiểu Lan, sau đó hỏi ý Phó Mạn Hoa.

“Em gái à, em nói xem chuyện này là do ai có vấn đề?”

Trước đây Phó Mạn Hoa đã làm việc ở khoa phụ sản một thời gian, vì vậy bà ấy hiểu khá rõ một số vấn đề: “Cháu không cần ngại, bác hỏi gì thì cháu cứ trả lời thành thật là được.”

Lục Tiểu Lan vội vã gật đầu.

“Hai vợ chồng cháu có sinh hoạt đều đặn không? Chất lượng ra sao?” Phó Mạn Hoa đã chuyển sang trạng thái bác sĩ hỏi bệnh.

“Cũng khá đều đặt, chất lượng cũng được.”

Bình Luận (0)
Comment