Thấy Lục Tiểu Lan trả lời chung chung thế, Phó Mạn Hoa hỏi thẳng vào vấn đề.
“Một tuần mấy lấn?”
“Hai đến ba lần.”
“Có để ý một lần kéo dài bao lâu không?”
Lục Tiểu Lan hơi xấu hổ: “Không, không để ý, hình như tầm mười mấy phút gì đó.”
“Năng lực của chồng cháu cơ bản là bình thường, nhưng thận có hơi yếu, vấn đề này không lớn. Bình thường cho cậu ta ăn thêm những đồ bổ thận, ví dụ như hạt mè, đỗ đen, thịt dê, cá chạch,...”
“Hai cháu không cần thấy áp lực quá, việc sinh con có liên hệ rất nhiều đến cảm xúc. Trong quân đội chỗ bác có nhiều đôi vợ chồng, hai người đều không có vấn đề gì, nhưng mà kết hôn biết bao năm vẫn không có một mụn con nào, uống thuốc hay cố gắng đến nhường nào cũng không được. Sau này họ không muốn có nữa, tâm trạng thả lỏng, kết quả lại mang thai.”
Nghe Phó Mạn Hoa nói vậy, Lục Tiểu Lan thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Nói chuyện tử tế với mẹ chồng cháu đi, nếu bà ta không nghe thì cháu đừng tủi thân làm gì, cũng đừng uống thuốc gì làm hại cho sức khỏe, không cần làm theo lời bà ta, cháu cứ để thuốc đấy, đợi lúc nào bà ta không thấy thì lén đổ đi là được.”
Làm việc ở bệnh viện bao lâu, chưa có loại ngoài nào mà bà ấy chưa gặp cả. Mặc dù họ là bệnh viện quân y, nhưng vẫn có đầy rẫy những bà mẹ chồng xấu xa, bắt nạt con dâu.
“Đương nhiên, tốt nhất là nói chuyện với chồng cháu, đi bệnh viện kiểm tra thử xem.”
Lục Tiểu Lan vội vàng đồng ý, vẻ mặt cô ấy đã đỡ hơn rất nhiều, nụ cười cũng đã quay về.
Nhưng Tô Mạt cảm thấy không lạc quan thế.
Theo lý mà nói, thời này không có nhiều thực phẩm dẫn đến khó mang thai bị ô nhiễm như sau này. Hai người này mới hơn hai mươi tuổi, theo số lần sinh hoạt vợ chồng như thế thì phải có thai rất nhanh mới đúng.
Như Lục Tiểu Lan miêu tả thì cô cảm thấy có vẻ Dương Cảnh Minh không có t*ng trùng.
Sau này thì căn bệnh không t*ng trùng không phải là điều gì bí mật, nhưng thời đại này vẫn chưa phát hiện ra, cũng không có thiết bị để kiểm tra.
Mong là không giống như cô nghĩ, nếu là bệnh không có t*ng trùng thì sau này Lục Tiểu Lan sẽ còn khổ dài.
Sau khi phiền não trong lòng được giải tỏa, Lý Nguyệt Nga tán dọc thêm lúc nữa mới đưa Lục Tiểu Lan về.
Dọc đường về, Lý Nguyệt Nga lén nói với Lục Tiểu Lan: “Trong nhà có bình rượu hương đấy, nào Cảnh Minh đến đón con về, con mang một vò về, bồi bổ cho nó.”
Cậu con rể này nom có vẻ cao to tráng kiện, không ngờ lại bất lực. Vừa mới kết hôn thế mà làm mỗi hai, ba lần một tuần.
Nhớ lại ngày xưa, bà ấy vừa kết hôn với ông nhà là ngày nào cũng muốn lăn giường với nhau.
*
Chạng vạng tối, Canh Trường Thanh đến, cầm theo một miếng thịt to đùng và hai bình rượu.
Mấy ngày nay anh ta bận tối mắt tối mũi, mãi mới xử lý được hết công việc tồn đọng, thế nên đêm nay có thời gian qua đây tụ họp.
Tô Mạt nhận lấy đồ, thấy Canh Trường Thanh còn cầm theo rượu, đoán chừng đêm nay anh ta chuẩn bị tám chuyện cả đêm với Tô Dịch Thâm nên cô định nấu thêm đồ ăn, không nửa đêm mấy ông anh lại đói bụng.
Có thịt dê, Tô Mạt om thịt dê với hạt dẻ. Sau đó cô đặt lên trên bếp để hấp cách thủy, bao giờ ăn thì múc ra bát, để giữ cho món ăn nóng hổi mọi lúc.
Cô làm thêm ít thịt kho tàu, thêm món cá om củ cải, tiếp đó lấy chút mỡ lợn con thừa khi nãy để xào rau, món chính là cơm trắng.
Cơm tối được chuẩn bị rất phong phú.
Thời gian đã không còn sớm, Tô Mạt bắt đầu nấu nướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-145.html.]
Cô rửa sạch thịt dê đã cắt khói, đặt nồi đất lên bếp lò để hấp cách thủy rồi lại vo gạo để nấu cơm.
Mấy người bóc vỏ hạt dẻ giúp Tô Mạt xong thì bị Tô Mạt đuổi sang phòng phía Tây nói chuyện phiếm.
Họ đã mấy năm không gặp nhau, chắc chắn có rất nhiều chuyện để nói. Mặc dù bình thường có gọi điện cho nhau, nhưng tiền điện thoại đắt muốn chết, nào ai dám nói nhiều, toàn nói cho xong chuyện là vội vàng cúp máy.
Khi Tô Mạt đang nấu cơm, Lục Trường Chinh cũng quay trở về, trong tay còn xách theo một con gà rừng.
Tô Mạt liếc qua, được rồi, mọi người đông đủ hết rồi.
Lục Trường Chinh vào phòng chào hỏi Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Thâm, sau đó mới đi ra ngoài g.i.ế.c gà rừng, đưa qua cho Tô Mạt.
Tô Mạt vội vàng đi lấy nấm phỉ và bún ra, còn gà thì đưa đi hấp cách thủy.
Mọi người thấy đã đủ người, đồ ăn thì phong phú, thế nên bảo Lục Trường Chinh qua nhà họ Lục gọi ba người qua đây ăn cơm.
Lúc Lục Trường Chinh đến nhà họ Lục, Phó Mạn Hoa vội vàng cất gần hết sâm núi hoang ở phòng phía Tây lại.
Sâm núi hoang bị Phó Mạn Hoa dọn vào trong góc, không để ý thì khó mà phát hiện ra được. Canh Trường Thanh cũng chỉ phát hiện lúc Phó Mạn Hoa lấy ra.
“Chị dâu, sâm núi hoang đâu ra thế?”
“Tiểu Mạt cho đấy, lúc trước con bé đi lên núi đào được, cố ý để lại đợi chị đến để mang đi.” Phó Mạn Hoa nói.
Canh Trường Thanh cười: “Con bé này, bao nhiêu đồ tốt trên núi đều bị con bé thấy hết.” Sâm núi hoang, còn có mỏ vàng, mấy cái đấy không có vận may tuyệt đỉnh thì sao mà thấy được.
Phó Mạn Hoa cũng cười: “Lại chẳng, khéo chỗ này nuôi được con bé đấy.”
Bởi vì phòng khách đã bị Tô Mạt chiếm dụng để trồng rau nên buổi tối phải ăn trên giường lò. Nhiều người quá không đủ chỗ ngồi, vì vậy phải chia thành hai bàn. Năm người đàn ông ngồi ở giường phòng phía Tây ăn, còn ba người phụ nữ ngồi ăn trong phòng Tô Mạt.
Bàn khá nhỏ nên phải dùng bát nhỏ để đồ ăn, phần còn lại vẫn để trong nồi đun lửa nhỏ, ăn xong thì múc tiếp, lúc nào đồ ăn cũng nóng hôi nổi.
Mọi người vừa ăn vừa nói, đến hơn chín giờ, ba người già quay về nhà trước.
Sau khi mấy người đi, Lục Trường Chinh mới kể chuyện mỏ vàng.
Hôm đó, họ nghỉ ngơi ở huyện Thanh Khê một đêm, sáng sớm hôm sau thì đưa người lên núi.
Đầu tiên là đi dọc theo dòng suối đi lên đầu nguồn, dọc đường còn phát hiện ra kha khá hòn đá có chứa vàng, tìm hơn một ngày, cuối cùng cũng tìm được một vị trí nơi lừng chừng núi sâu, phát hiện ra mỏ khoáng sản.
Theo thăm dò sơ bộ của đội khảo sát, mỏ vàng này phải có mười tấn vàng, rất có giá trị khai thác. Cụ thể số lượng như thế nào thì phải đợi sau mùa đông, tuyết tan đi mới có thể thăm dò kỹ hơn.
Mặc dù chỉ có một phán đoán sơ bộ, nhưng ngần này đã là đủ rồi. Có lẽ toàn bộ kế hoạch mà họ đã vạch ra ở Bắc Kinh sẽ thực hiện được.
Bây giờ chỉ đợi báo lên trên thôi, bên quốc gia sẽ cử người đến.
“Giờ tình hình đã xác định rồi, hai hôm nữa bên quân đội sẽ phái lính đến đây, chúng ta sẽ phải phong tỏa ngọn núi đó lại trước. Sau đó nhân lúc mùa đông để thông đường đến đó, đến mùa xuân năm sau kỹ sư đến đây là có thể bắt đầu khai thác được rồi.” Lục Trường Chinh nói.
Canh Trường Thanh gật đầu: “Nếu cần phải mở đường thì có thể tập hợp xã viên của xã mình.”
Việc khai thác đường vào mỏ như thế này cần phải điều động người bản địa đến giúp đỡ, nhưng không có chuyện là làm miễn phí, vì dù sao cũng là việc cần dùng sức mà, ít nhất phải năm hào một ngày.
Mùa đông ở đây kéo dài, đến tháng tư mới bắt đầu mùa vụ mới, nhân cơ hội này để cho xã viên kiếm thêm chút thu nhập cũng tốt.
Lục Trường Chinh gật đầu, có cơ hội giúp bà con có thêm lợi nhuận, đương nhiên anh sẽ cố gắng nắm bắt.
Sau đó, mọi người chuyển sang tán gẫu về chuyện khác. Tô Mạt nghe một lúc thì định quay về ngủ.
Trong nhà ấm áp dễ chịu, căng da bụng cái chùng da mắt liền.