Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 146

Sau khi Tô Mạt và Phó Mạn Hoa đi ngủ hết, ánh mắt Tô Dịch Thâm nhìn Lục Trường Chinh đã sắc sảo hẳn lên.

Lục Trường Chinh ngồi xuống, mặc cho anh ta đánh giá.

“Tôi không biết cậu lấy Tiểu Mạt vì mục đích gì, nhưng nếu cậu mà bắt nạt con bé thì nhà họ Tô tôi không tha cho cậu đâu.”

“Tôi lấy cô ấy không vì mục đích gì hết, chỉ đơn thuần là tôi vừa nhìn đã yêu cô ấy mà thôi.” Lục Trường Chinh nghiêm túc: “Cả đời này tôi sẽ không bắt nạt cô ấy.”

Tô Dịch Thâm nhìn chằm chằm Lục Trường Chinh hồi lâu: “Ba đời nhà họ Tô tôi có mỗi một cô con gái đấy thôi, mọi người đều yêu chiều con bé. Mười tám năm đầu đời, con bé được nuôi lớn trong bình mật ngọt, gia đình chưa bao giờ để con bé phải chịu khổ.”

“Nửa năm nay gia đình xảy ra biến cố, con bé phải chịu biết bao khổ cực, một mình gánh vác biết bao việc, thấy con bé xuất sắc như này, tôi thân làm anh, trong lòng thấy vừa tự hào vừa đau lòng.”

“Con bé không dễ dàng gì, cậu phải chăm sóc con bé nhiều vào, giúp đỡ con bé chút. Nếu có một ngày nào đó cậu thấy con bé là một gánh nặng thì tuyệt đối đùng bắt nạt con bé, cũng đừng làm khổ con bé, cậu cứ gọi điện cho tôi, tôi đến đưa con bé về.”

Một tia lạnh lẽo lóe nơi đáy mắt Lục Trường Chinh, anh trịnh trọng đáp: “Sẽ không có ngày đấy đâu.”

Khó khăn lắm anh mới cưới được cô vợ này, yêu thương còn chưa hết chứ nào nỡ bắt nạt cô, để cô chịu khổ chứ.

Hai người đàn ông nhìn nhau rồi uống rượu, Canh Trường Thanh mỉm cười, cũng uống một chén.

“Không cần Dịch Thâm đâu, chú ở ngay gần đây, cứ nói với chú là được, chú bảo đảm sẽ đưa con bé đi thật xa.”

Tô Dịch Thâm kính Canh Trường Thanh một chén: “Chú Canh, chuyện ở đây nhờ cả vào chú.”

Tô Dịch Thâm chỉ kém Canh Trường Thanh năm tuổi, bình thường toàn gọi là anh Trường Thanh, đây là lần đầu tiên nghiêm túc gọi một tiếng chú.

Canh Trường Thanh tươi cười: “Thằng nhóc này.” Sau đó rót đầy chén rồi uống cạn.

Tô Mạt không biết ba người chè chén đến mấy giờ, trong mơ màng hình như nghe thấy có người ra ngoài.

Sáng sớm tinh mơ, Tô Mạt thấy đồ ăn vẫn còn thừa lại chút, nên nấu cháo gạo vụn ăn kèm với mấy món còn thừa.

Lúc Tô Mạt nhóm lửa chợt nghe thấy tiếng mở cửa bên phòng phía Tây, quay người lại thì thấy là Canh Trường Thanh.

Canh Trường Thanh thấy Tô Mạt nhìn mình, trong mắt như có chút thất vọng thì nói: “Cậu ta đi lúc hai giờ sáng rồi, bảo vội lên núi vì còn việc cần xử lý.”

Bây giờ đám lính kia vẫn đang xây dựng cơ sở tạm thời trên núi tuyết, Lục Trường Chinh thân là người chỉ huy nên không được phép rời đi quá lâu.

“Ừm.” Tô Mạt đáp: “Tối qua mọi người nói chuyện đến mấy giờ vậy? Sao dậy sớm thế?”

“Một, hai giờ gì đấy.” Canh Trường Thanh không chú ý thời gian lắm: “Chú ngủ nông lắm.”

Nói xong, Canh Trường Thanh lại tràn đầy hứng thú đi ngắm nghía rau của Tô Mạt, hỏi: “Tiểu Mạt, cháu nghĩ sao mà lại trồng loại rau này trong vườn thế?”

“Cháu có đọc quyển sách bác trai gửi về.” Tô Mạt đáp. Sau đấy nói ra những kiến thức về nông nghiệp cô học được lúc đó, giải thích đại khái các loại rau và nguyên lý trồng trọt với Canh Trường Thanh.

Dù sao sách bác gửi về đã bị bên tịch biên lấy đi từ lâu, họ cũng không có gì để kiểm chứng.

Canh Trường Thanh hào hứng nghe, này đúng là một ý tưởng trồng trọt rất tiên tiến.

Nếu có thể phát triển rộng rãi, vậy thì vấn đề đồ ăn vào mùa đông của những người dân miền Bắc sẽ được cải thiện rõ rệt.

Xem ra việc con bé này muốn một chức trong viện nghiên cứ nông nghiệp không phải là đòi hỏi vô lý, trong tay con bé cũng có chút gì đó.

Anh ta thân là một nhân vật chủ chốt của công xã, anh ta nghĩ xa hơn nhiều. Đợi đến khi quặng vàng đi vào khai thác, thế thì số lượng người của công xã Hồng Kỳ sẽ tăng vọt, vấn đề lương thực thì chưa dám đảm bảo, nhưng rau dưa thì sắp giải quyết được rồi.

Như vậy có thể nuôi được đại đội, đồng thời có thể thêm một nghề tay trái là nghề trồng rau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-146.html.]

Lúc ăn sáng, Tô Mạt mới biết chuyện bọn họ định ngày mai sẽ về từ miệng Tô Dịch Thâm.

Kỳ nghỉ có hạn, đường xá lại xa xôi nên Tô Mạt không tiện giữ hai người ở lại. Ăn sáng xong lại bắt đầu bận rộn.

Lấy thịt heo Tô Dịch Thâm mua hôm qua ra băm, lại tới phòng phía tây lấy một đống nấm phỉ sấy khô. Tô Mạt định làm một ít nấm thịt sốt cho họ mang về trộn với cơm ăn.

"Tiểu Mạt, không cần làm đâu, để lát nữa bọn bác lên xe lửa rồi mua đồ ăn cũng được." Phó Mạn Hoa tưởng Tô Mạt nấu đồ ăn cho họ mang lên xe lửa.

"Bác gái, cháu đang làm thịt nấm sốt. Bác cả nhà cháu chưa được ăn đồ cháu nấu bao giờ, bác mang về cho ông ấy nếm thử đi ạ." Tô Mạt nói.

Phó Mạn Hoa bật cười: "Được. Chắc bác cả của cháu phải ăn thêm được ba bát cơm nữa đấy."

Cũng may lần trước Lý Nguyệt Nga mang sang một vại tương, tuy không hiệu quả bằng tương hột ớt nhưng cũng rất thơm.

Lúc Tô Mạt nấu, Phó Mạn Hoa đã thấy rất thơm rồi. Chờ cô nấu xong đã múc một miếng lên ăn thử.

"Ngon quá! Tiểu Mạt, đừng nói là bác cả, ngay cả bác gái cháu cũng phải ăn thêm ba bát cơm nữa." Phó Mạn Hoa giơ ngón cái lên, khen ngợi.

Nấm thịt sốt đã làm xong, bây giờ dùng cái gì để đựng mới là vấn đề.

Tô Mạt nhớ ra hình như từng thấy bên nhà họ Lục có lon trái cây, dự định tới nhà họ Lục lấy đồ.

Lý Nguyệt Nga vừa nghe Tô Mạt nói mai hai mẹ con Phó Mạn Hoa phải đi cũng vội vàng tìm lon cho Tô Mạt. Bà ấy vội vàng mở hết nắp lon ra.

Phải dùng tầm năm cái lon có lẽ mới đủ đựng hết sốt được.

Rửa lon sạch sẽ, chờ nấm thịt sốt nguội hoàn toàn, Tô Mạt đổ vào lon rồi đóng kín lại. Sau khi đổ đầy năm lon, vẫn còn sót lại một chút nấm thịt sốt định để trưa ăn với cơm.

Bữa trưa khá đơn giản, Tô Mạt làm mỳ sợi, kết hợp với rau củ tươi non trong nhà, trộm thêm nấm thịt sốt khiến bát mỳ thơm ngon tới mức Phó Mạn Hoa phải ăn hết hai bát.

Buổi chiều, Tô Mạt lại gói sủi cảo.

Nguyên liệu có hạn nên chỉ làm hai loại nhân. Một loại nhân rau hẹ trứng gà, một loại nhân cải trắng tóp mỡ.

Rau hẹ lấy ở trong nhà, tuy rằng vẫn hơi non nhưng xanh mơn mởn, trông rất vừa ý.

Phó Mạn Hoa nhìn thấy bộ dạng nấu nướng thuần thục của cô thì thở dài: "Tiểu Mạt, khổ cho cháu rồi."

Tô Mạt mở to mắt, mỉm cười: "Bác gái, không khổ đâu ạ. Bột mì sủi cảo gì đó có bao nhiêu người được ăn chứ."

Phó Mạn Hoa sờ đầu Tô Mạt, khóe mắt bà ấy ẩm ướt.

Đúng là một đứa bé ngoan!

Tới chiều muộn, Lý Nguyệt Nga khoác theo một cái sọt tới, bên trong toàn đồ tặng Phó Mạn Hoa.

"Em gái, tôi thấy Tiểu Mạt nói ngày mai hai người sẽ trở về, chỗ chúng tôi chẳng có gì tốt cả, chỉ có chút đặc sản quê nhà tặng bà." Lý Nguyệt Nga vừa nói vừa lấy đồ trong sọt ra.

"Này là da chó sói, năm kia đại đội bắt được, bà mang về cho bác cả bên nhà thông gia làm đôi miếng bảo vệ đầu gối. Tôi nghe nói ở không khí phương nam ẩm ướt, tới mùa đông phải bảo vệ đầu gối thật tốt."

"Đây là cá khô do đại đội bắt được ở con sông phía trước. Hương vị rất ngon, bà mang về nhé. Khi nào nấu cơm thái gừng thành sợi, cho ít nước tương vào chưng lên, ăn kèm với cơm hoặc bánh bao đều ngon cả."

"Đây là thịt thỏ sấy, cũng bắt được ở trên núi. Đã được làm sạch rồi sấy khô rồi nên không sợ bị hỏng, bà mang về mà ăn dần." Vừa nói vừa lấy ra ba tảng thịt thỏ sấy khô.

"Nấm phỉ và óc chó này là vợ thằng hai cho. Còn đùi dê sấy là của vợ thằng hai."

"Ở nông thôn không có thứ gì tốt, mong bà không chê."

Bình Luận (0)
Comment