Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 147

Phó Mạn Hoa sững người nhìn Lý Nguyệt Nga cầm nhiều đồ tới như thế, khi thấy bà ấy nói vậy đã vội nói:

"Ôi chao, bà chị nói gì thế? Mấy cái này có thứ nào không phải đồ tốt đâu? Ở phía nam muốn mua còn khó nữa là."

"Tôi tới đây tay không, giờ về lại cầm đi theo đồ như thế xấu hổ quá."

Nếu không phải đường xá xa xôi, có lẽ Phó Mạn Hoa đã mang thêm nhiều quà gặp mặt hơn rồi.

"Em gái đừng nói vậy. Vải mà bà mang tới nhìn chất lượng và màu sắc đã biết ở chỗ chúng tôi không thể mua được rồi. Còn đồ của tôi toàn lấy từ trong núi cả, bà không chê là được."

Sau đó hai người lại bắt đầu so tài tôi đẩy bà ấn, cuối cùng Lý Nguyệt Nga mới chịu rời đi.

Do phải đi lúc sáng sớm nên sau khi Phó Mạn Hoa sắp xếp đồ đạc xong đã lên giường ngủ từ sớm.

Ngày hôm sau, mới ba giờ sáng Tô Mạt đã nhẹ chân nhẹ tay đi nấu một nồi nước sôi để lát nữa luộc sủi cảo.

Nghe Tô Dịch Thâm nói hôm nay có hai đội khảo sát sẽ về Bắc Kinh, bộ đội cho xe đưa họ tới ga xe lửa nên hai mẹ con họ có thể đi nhờ xe luôn.

Lục Trường Chinh đã sắp xếp xong, tới năm giờ sáng sẽ tới đại đội đón hai mẹ con họ.

Một lát sau hai người cũng ngủ dậy, rửa mặt xong xuôi mới ăn sủi cảo nóng hổi.

Tô Mạt nấu hết sủi cảo, chỗ còn thừa bỏ vào cặp lồng cho hai mẹ con ăn trên đường đi. Cặp lồng không đựng được hết, cô lại lấy một cái cốc sứ ra để đựng.

"Bác gái, bà mang theo chỗ sủi cảo này lên xe lửa, sau đó đổ thêm ít nước nóng vào hâm lại là ăn được. Đồ ăn nhà làm bao giờ cũng ngon hơn đồ ăn trên xe lửa."

"Ừm." Phó Mạn Hoa gật đầu, vành mắt ẩm ướt: "Tiểu Mạt, cháu phải sống cho tốt, có chuyện gì nhớ gọi điện cho các bác."

"Vâng." Tô Mạt gật đầu, lòng cũng chua xót theo.

Đã tới giờ, ba người xách theo hành lý đi tới đại đội.

Tiết trời hôm nay khá tốt, không có tuyết rơi.

Lúc đi ngang qua nhà họ Lục, hai vợ chồng Lục Thanh An, Lục Hành Quân và Lục Vệ Quốc đều ra ngoài tiễn họ. Ngay cả Lục Bá Minh cũng chạy ra đường giao nói chuyện với hai mẹ con họ một lúc.

Nhà họ Lục đưa hai mẹ con tới đại đội, chờ chưa tới năm phút đã có xe tới đón.

Lên xe, đôi mắt Phó Mạn Hoa đã đong đầy nước mắt, bà ấy hạ kính xe xuống vẫy tay với mọi người.

Bây giờ tạm biệt không biết tới bao giờ mới gặp lại.

"Tiểu Mạt, chú ý giữ gìn sức khỏe!" Trước khi xe rời đi, Tô Dịch Thâm đã nói với Tô Mạt.

"Vâng! Anh cả, anh cũng giữ gìn sức khỏe nhé!" Vành mắt Tô Mạt ẩm ướt, cô không giỏi nói mấy lời tạm biệt lắm.

Chờ xe đi khuất, cả nhà họ mới quay về nhà.

Lý Nguyệt Nga vỗ lưng Tô Mạt an ủi: "Tiểu Mạt đừng buồn. Chờ sau này thằng ba được nghỉ, mẹ sẽ bảo thằng bé về nhà mẹ đẻ thăm với con."

Tô Mạt gật đầu.

Về tới nhà, Tô Mạt cảm thấy nhà hơi trống rỗng.

Con người thường vậy, khi đã quen với cuộc sống có nhiều người, đột nhiên chỉ còn một mình sẽ cảm thấy trống rỗng.

Tô Mạt thở dài, định tới phòng phía tây dọn chăn nệm.

Chăn nệm ở phòng phía tây đã được Tô Dịch Thâm gấp gọn gàng đặt lên giường lò, bên cạnh tấm nệm có một chồng tiền.

Ba mươi mốt đồng tám hào.

Tô Mạt kìm nén nước mắt cả sáng, cuối cùng cũng tuôn rơi.

Sợ rằng anh cả chỉ để lại tiền đi xe, còn bao nhiêu tiền đều để lại cho cô hết rồi!

Tô Mạt cảm xúc trong chốc lát, sau đó lại xốc tinh thần đứng dậy dẹp dẹp nhà cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-147.html.]

Quét tước dọn dẹp vệ sinh xong, Tô Mạt cầm những món đồ cần giặt đi giặt, sau đó treo trong phòng để nó tự khô.

Căn nhà có tường ấm và giường lò nên rất khô ráo, treo vỏ chăn với ga trải giường ướt lên coi như máy tạo độ ẩm.

Làm xong hết việc, Tô Mạt lấy một cái bánh bao hấp trước đó từ trong không gian, ăn xong bữa trưa, cô lại lên giường lò ngủ.

Cũng không biết lý do tại sao, nhưng mấy ngày nay Tô Mạt luôn cảm thấy buồn ngủ, không biết có phải cô sắp tới kỳ kinh hay không.

Nghĩ đến kỳ kinh nguyệt, Tô Mạt lại cảm thấy có gì đó không đúng, hình như tháng trước cô không đến.

Theo lý thường mà nói thì cơ thể nguyên chủ đã được cô điều trị rất tốt, chắc chắn tháng nào cũng phải gặp bà dì mới đúng chứ.

Tô Mạt điều khiển dị năng, nghĩ định tiếp tục điều trị thêm nữa, nhưng Tô Mạt không ngờ, vào lúc cô vạn hành dị năng, cô cảm nhận được hai luồng sinh khí cực kỳ yếu ớt ở phần bụng dưới.

Tô Mạt sợ tới mức nhảy dựng lên!

Cái quỷ gì thế? Chẳng lẽ cô đang mang thai?

Nhưng chẳng phải dị năng giả rất khó mang thai à?

Ở mạt thế, chuyện dị năng giả khó thụ thai đã không còn là một bí mật nữa rồi.

Cũng chính vì như vậy nên dù Lục Trường Chinh có kịch liệt đến mức nào, Tô Mạt cũng chưa suy xét đến vấn đề tránh thai.

Mười năm sau mạt thế, những đứa bé do các dị năng giả giới tính nữ sinh ra có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa, không phải chỉ riêng nữ giới, ngay cả dị năng giả nam cũng rất khó làm bạn tình của mình mang thai.

Vậy tại sao cô lại mang thai sau vài lần như thế?

Tô Mạt đau đầu, cô không dám tin đây là sự thật, cô hoảng loạn thực sự.

Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc làm mẹ.

Tô Mạt chưa từ bỏ ý định, cô tiếp tục điều khiển dị năng để cảm nhận bên trong cơ thể mình. Quả nhiên là có hai nguồn năng lượng mỏng manh yếu ớt, dường như một trong số đó còn cảm nhận được sự thăm dò của cô và thậm chí còn bắt đầu tương tác lại.

Tô Mạt sợ đến mức nhảy dựng lên.

Cái quái gì thế này? Tại sao nó có thể tương tác được? Chẳng lẽ cô đang mang thai dị năng giả sao?

Nhưng nếu thử tính thời gian thì cũng mới chỉ được đâu đấy gần mười lăm ngày thôi, nó vẫn còn là một phôi thai kia mà? Tại sao lại có thể dùng dị năng để tương tác được?

Hai Tô Mạt!

Chẳng lẽ cô đang mang một con quái vật trong mình?

Tô Mạt lại tiếp tục di chuyển dị năng để thăm dò, nhưng lần này dù cô có nhử thế nào chăng nữa thì sinh mệnh yếu ớt kia cũng nhất quyết không tương tác với cô.

Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, cũng may, cô không mang quái thai.

Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc mình đang mang hai sinh mệnh nhỏ bé trong bụng, cô lại suy sụp ngồi trên giường lò, khoảnh khắc này đây, cô không biết nên làm thế nào mới phải.

Nếu đã chắc chắn là có thai, bọn nhỏ cũng đã tìm đến với cô rồi, cô không thể tước đoạt quyền được sống của chúng.

Nhưng mang thai rồi thì giờ phải làm cái gì đây? Sự nghiệp cô đặt ra, cô vừa mới bắt được được mấy bước. Rõ ràng đây không phải thời điểm thích hợp nhất để cô mang thai.

Cô không biết mình có thể đảm nhận chức vị đã được ấn định xong xuôi sau khi mang thai nữa hay không.

Hơn nữa, cô chưa từng chăm sóc trẻ con kia mà? Cô không biết liệu mình có thể trở thành một người mẹ tốt hay không.

Tô Mạt hơi hoảng loạn, cô vẫn chưa thể thích ứng với thân phận mới này.

Tô Mạt bực bội muốn chết, sau đó cô quyết định nằm xuống giường lò một lần nữa, đắp chăn lên ngủ.

Tới chiều tối, Lục Trường Chinh quay về, nhìn trong nhà tối om như không có người, ai ngờ vừa vào nhà đã thấy vợ mình đang ngồi trên giường đất với vẻ mặt chán nản.

Chứng kiến cảnh tượng này, trái tim Lục Trường Chinh thắt lại. Anh bước tới, khẽ ôm Tô Mạt vào lòng.

“Vợ à, em đừng buồn. Sang năm anh được nghỉ phép, anh sẽ đưa em đi thăm mấy người nhà bác cả.”

Tô Mạt không trả lời, mãi một lúc lâu sau, cô khẽ nói: “Lục Trường Chinh, em mang thai rồi.”

Bình Luận (0)
Comment