Lục Trường Chinh chưa kịp phản ứng lại: “Sao?”
Tô Mạt chợt nhớ ra điều gì đó, hình như người bình thường sẽ không cảm nhận được mình mang thai khi còn trong giai đoạn này, vậy nên cô sửa lại lời: “Em vẫn chưa tới ngày, có lẽ em mang thai rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Lục Trường Chinh là sửng sốt, sau đó, cảm giác ngọt ngào lan tràn khắp trái tim anh, anh mừng đến nỗi nhấc bổng Tô Mạt từ trên giường lò lên.
“Em nói thật không vợ?” Đôi mắt Lục Trường Chinh sáng như sao trời.
Niềm hạnh phúc của Lục Trường Chinh đã dần lây nhiễm Tô Mạt: “Lục Trường Chinh, anh thích trẻ con sao?”
“Bình thường, không thể nói thích mà cũng không hẳn là không thích. Nhưng anh thích đứa trẻ do vợ anh sinh cho anh.”
Tô Mạt cong môi cười, phải thừa nhận rằng người đàn ông này rất biết cách ăn nói.
“Vậy còn em thì sao hả vợ? Em có thích con của chúng ta không?” Lục Trường Chinh cảm thấy hơi bất an. Với trạng thái của Tô Mạt hiện giờ, người nào có mắt cũng nhìn ra được là cô không vui.
Nếu vợ không thích thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ vứt bỏ đứa nhỏ này ư?
Nghĩ vậy, Lục Trường Chinh nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Mạt.
Thú thực, sau khi phát hiện cha mẹ vợ ở thôn Lý Gia Ao, anh đã nghĩ tới trường hợp trước đó vợ kết hôn với anh có lẽ không phải vì thích anh. Khả năng cô chỉ muốn kiếm một chỗ ở riêng để thuận tiện cho việc chăm sóc cha mẹ mình.
Nhưng vậy thì đã sao?
Người phụ nữ này là của anh, cả đời này cô chỉ được là của anh mà thôi.
Lục Trường Chinh cũng tin chắc, sau khi sống chung, vợ sẽ từ từ thích anh.
Nhưng hiện giờ thời gian hai người họ ở chung quá ngắn, nếu vợ không muốn mang thai đứa con của bọn họ thì anh phải làm sao bây giờ?
Một lúc lâu sau, Tô Mạt mới lên tiếng: “Lục Trường Chinh, em không biết. Em không biết mình có thể trở thành một người mẹ tốt hay không.”
Nghe Tô Mạt nói như vậy, trái tim vốn đang treo lơ lửng vì căng thẳng của anh cũng dần thả lỏng, anh dịu dàng an ủi: “Vợ, em thông minh như vậy, chắc chắn em sẽ trở thành một người mẹ tốt.”
“Vậy nếu em không thể thì sao?” Tô Mạt nói: “Trẻ con không phải người trưởng thành như chúng ta, chúng rất khó chăm sóc. Với lại giờ điều kiện chữa bệnh rất kém, lỡ như lúc mang thai xảy ra vấn đề gì thì sao? Hoặc là sau khi sinh, đứa trẻ bị bệnh thì biết làm thế nào bây giờ? Đứa nhỏ cũng không biết nói chuyện nữa.”
Cảm nhận được sự lo lắng của Tô Mạt, Lục Trường Chinh khẽ vỗ lưng an ủi cô.
“Không đâu vợ, em đừng sợ. Cơ thể hai chúng ta đều khỏe mạnh, đứa nhỏ sẽ không có vấn đề gì đâu. Đến lúc đó chúng ta sẽ tới bệnh viện kiểm tra định kỳ mỗi tháng. Dù đứa bé có bệnh cũng không sợ, vẫn còn bác sĩ mà. Lệnh của quân đội sẽ sớm được ban ra thôi. Nếu như anh có thể ở bên này, anh sẽ ở bên chăm sóc em. Em cũng không cần lo lắng về vấn đề cha mẹ ở bên kia đâu, sau này anh làm việc ở đây rồi, anh sẽ chăm sóc họ thật tốt.”
Biết vợ không phải không muốn sinh con cho mình mà chỉ đang sợ không thể chăm sóc tốt cho đứa trẻ, Lục Trường Chinh vừa mừng lại vừa đau lòng.
Tô Mạt đã trải qua sự thay đổi lớn, cô phải nhận quá nhiều áp lực trong khoảng thời gian này. Bây giờ lại bất ngờ đảm nhận thêm một thân phận mới, e là cô đang cảm thấy quá sức chịu đựng.
Việc lén lút đưa đồ đến chuồng bò vốn không dễ dàng gì, lại còn phải đề phòng bọn người phản động của Thượng Hải. E là chuyện trong nhà cũng đủ chèn ép tới mức cô không thở nổi.
Anh phải gánh vác gánh nặng thay cô, để cô cảm thấy yên tâm nhẹ nhõm mới được.
“Vợ, mọi chuyện vẫn còn có anh kia mà.” Lục Trường Chinh khẽ hôn lên trán Tô Mạt, tiếp tục an ủi cô: “Sau này chuyện trong nhà đã có anh giải quyết, em chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi là được.”
Khỏi cần phải nói, được Lục Trường Chinh khuyên như vậy, cảm giác bực bội trong lòng Tô Mạt đã vơi đi rất nhiều.
“Anh nói thử xem, nếu bây giờ em mang thai thì chức vụ được định sẵn là sẽ dành cho em sẽ mất luôn không?”
Lục Trường Chinh cười: “Cái này thì em yên tâm đi vợ, cấp trên đã đồng ý rồi thì sẽ không nuốt lời đâu. Còn nữa, người sắp xếp là chú Canh kia mà. Đừng nói là em chỉ vừa mới mang thai, cả kể hôm sau là ngày em đi sinh thì chú ấy cũng sẽ sắp xếp cho em một chức vụ mà em nên có thôi.”
Tô Mạt nghĩ thầm, cũng đúng.
Ở kiếp sau cô đã xem quá nhiều tin tức về việc phụ nữ có thai bị sa thải nên đã vô tình quên mất sự đặc biệt của thời đại này. Vào thời đại này, công việc giống như một củ cải một cái hố, cất vào trong cái bát sắt là có thể truyền lại cho con cái đời sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-148.html.]
Nhưng thật ra cô bị biểu tượng che mắt.
Cũng có thể là cô bị hoocmon mang thai ảnh hưởng tới.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tô Mạt cũng không còn lo lắng gì nữa, tất cả những gì cô cần làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt.
Chuyện công việc, tạm thời cứ đi một bước tính một bước đã, chỉ cần vẫn được giao chức vụ là được rồi.
“Anh nói thử xem, bao giờ thì em mới được bổ nhiệm?” Tô Mạt hỏi Lục Trường Chinh.
Lục Trường Chinh thấy ánh mắt vợ đã nhanh nhẹn long lanh như trước, anh thở phào nhẹ nhõm: “Dù có chuyện gì thì chắc cũng xong trong tháng này thôi.”
Bây giờ mới là ngày một tháng mười hai, thời gian một tháng là đủ để phía trên hoàn tất các thủ tục rồi.
“Vợ, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi nấu cơm.” Lục Trường Chinh nhẹ nhàng đặt Tô Mạt lên giường lò, sau đó lại thắp đèn dầu cho cô.
Giờ vợ anh đang mang thai nên rất mệt. Còn về hai chữ “khả năng” mà Tô Mạt nói, anh đã hoàn toàn xem nhẹ chúng.
Lục Trường Chinh cắt một ít lạp xưởng rồi hấp cùng gạo, sau đó chiên trứng gà, anh cũng xào thêm ít rau với mỡ heo.
Anh phải làm nhiều món bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, không dám để vợ ăn thịt mỗi ngày. Nhưng trứng gà thì vẫn phải đảm bảo ngày nào cũng phải có, như thế mới đảm bảo lượng dinh dưỡng cần thiết.
Cơm nước xong xuôi, Lục Trường Chinh bắt đầu gặp khó khăn.
Bây giờ vẫn còn rất nhiều việc cần làm trên núi, anh không thể về nhà mỗi ngày được, cách hai ba ngày về một lần đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa, đợi sau khi được bổ nhiệm, chắc chắn anh phải quay về quân đội một chuyến để bàn giao công việc.
“Vợ này, hay là nói với mẹ anh đi. Để sau này mẹ qua đây nấu cơm cho em nhé?” Lục Trường Chinh nói.
“Đừng, em vẫn chưa chắc chắn đâu.” Mặc dù Tô Mạt đã chắc chắn rồi.
“Dù có mang thai thật thì cũng không đến mức phải cần người khác nấu cơm cho. Đại đội vẫn còn những người phụ nữ khác nữa, họ còn ra đồng làm việc được kìa, em chưa đến mức nấu bữa cơm cũng không nổi.”
“Nhưng vừa nãy em…” Anh thấy tâm trạng vợ vừa nãy không được ổn lắm.
Trước đây Lục Trường Chinh từng nghe một chiến hữu đã lập gia đình kể lại rằng thời điểm vợ anh ta mang thai là lúc cô ấy cần có người bên cạnh nhất.
“Vừa nãy em nghĩ sai, giờ nghĩ thông suốt rồi, anh đừng nói chuyện này với mẹ.” Tô Mạt dặn dò.
Cô vẫn muốn ở nhà đọc sách học bài kia mà, nếu có người ở đây hai tư giờ trên ngày thì thật sự hơi bất tiện.
Cô đã quen với việc sống tự lập rồi, chưa đến mức mang thai mà phải cần người nấu cơm. Đợi sau khi có được công việc, cô còn phải đi làm nữa.
“Anh sợ em mệt.”
Tô Mạt mỉm cười: “Chỉ nấu có bữa cơm thôi mà, không đến mức mệt đâu. Mà nếu mệt thật thì em sẽ nói với anh.”
“Được! Vợ này, nếu em thấy không thoải mái ở đâu phải nói với anh ngay đấy.”
Buổi tối, lúc đi ngủ, Lục Trường Chinh thành thật quá mức, thỉnh thoảng anh còn nhỏm dậy kiểm tra xem chăn của Tô Mạt có bị lật ra hay không.
Gần mười ngày sau đó, Tô Mạt chỉ ở trong nhà, không đi ra ngoài.
Lục Trường Chinh cũng cố gắng cứ cách hai đến ba ngày lại về nhà một lần, mà mỗi lần quay về, anh sẽ cầm theo vài món ăn hoang dã.
Dù gì bọn họ cũng đang làm việc ở sâu trong núi, có đông người nên săn được khá nhiều thứ. Binh lính đóng quân nơi đó cũng tìm đồ ăn ngon dựa vào những con mồi này.
Trong khoảng thời gian này, Tô Mạt ở nhà vừa học hành vừa viết bản thảo, thỉnh thoảng cô cũng dành chút thời gian may cho mình một chiếc áo bông. Cô vốn định may cho Lục Trường Chinh một bộ luôn, nhưng Lục Trường Chinh sợ cô mệt nên không cần, nói rằng quân đội có phát.
Thỉnh thoảng Lý Nguyệt Nga cũng tới tìm Tô Mạt để nói chuyện phiếm.
Mấy người Phó Mạn Hoa cũng quay về Quảng Tây vào đêm thứ tám, cùng ngày hôm đó, họ gọi điện cho Tô Mạt báo đã về tới nơi bình an.