Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 149



Hôm nay, Mã Tiểu Quyên lại tới chỗ Tô Mạt chơi, cô ta kể cho Tô Mạt nghe một số chuyện của thanh niên trí thức.

Mã Tiểu Quyên kể về thanh niên trí thức Lâm Hà, nói gia đình đã tìm đối tượng cho cô ta, bảo mùa đông cô ta quay về để ra mặt. Nếu thấy hợp, có thể Lâm Hà sẽ quay về thành phố kết hôn.

Mã Tiểu Quyên cũng kể về một số mâu thuẫn chỗ thanh niên trí thức, cán bộ Tô Mạt quyết định kết hôn quá nhanh, rời xa chỗ thanh niên trí thức đó đúng là một lựa chọn sáng suốt.

“Tớ nghe nói mùa xuân năm sau sẽ có một nhóm thanh niên trí thức khác tới. Bây giờ mới chỉ có mười người ở đó mà đã nhiều mâu thuẫn vậy rồi, sau này lại có thêm một đám khác tới nữa, không biết sẽ thế nào đây.” Mã Tiểu Quyên thở dài.

“Càng ngày càng đông người, nếu điều kiện kinh tế của cậu cho phép thì có thể xem xét nộp đơn xin xây một căn phòng ngay gần chỗ các thanh niên trí thức. Ở một mình sẽ tự do với thoải mái hơn.” Tô Mạt đề nghị.

Đôi mắt Mã Tiểu Quyên sáng ngời: “Xây một căn phòng tốn bao nhiêu tiền nhỉ?”

Cụ thể bao nhiêu thì Tô Mạt cũng không rõ lắm, nhưng cô vẫn đưa ra con số đại khái: “Một căn phòng gạch bùn có lẽ sẽ rơi vào khoảng bảy đến tám chục.”

Dù gì Mã Tiểu Quyên cũng không có gì hết, từ gạch bùn đến gỗ cô ta phải tìm người mua.

Mã Tiểu Quyên nghĩ ngợi: “Cũng đúng, đợi đến đầu mùa xuân tớ xem có bao nhiêu người tới rồi tính vậy.”

Đến giữa trưa, Tô Mạt giữ Mã Tiểu Quyên ở lại ăn cơm, cô nấu một nồi cháo lớn, cắt ít thịt hươu khô, sau đó xào thêm hai món rau xanh.

Mã Tiểu Quyên ăn mà thấy thỏa mãn cuộc đời. Bình thường cô ta thấy rau xanh chẳng ngon mấy, nhưng mùa đông này không có nhiều đồ ăn, rau xanh cũng được coi là một món đẳng cấp.

Rau này Tô Mạt đã trồng được một tháng rưỡi, giờ có thể ăn được rồi.

Tô Mạt hái mấy cành phát triển tốt hơn chút rồi cầm đến nhà họ Lục, bảo Lý Nguyệt Nga tự phân chia.

Hôm nay là ngày mười hai tháng mười hai, giấy hẹn khen thưởng liên quan đến mỏ vàng phía trên đã được gửi xuống.

Canh Trường Thanh được thăng chức lên thành bí thư huyện uỷ huyện Thanh Khê, Lục Trường Chinh được thăng chức lên trung đoàn trưởng trung đoàn X, Tô Mạt được bổ nhiệm làm nghiên cứu viên nông nghiệp đặc biệt của công xã Hồng Kỳ.

Vậy là lệnh bổ nhiệm cho ba người chính thức có hiệu lực từ ngày 1 tháng 1 năm 1972.

Về phần Tô Mạt, ngoài được bổ nhiệm công việc nghiên cứu viên đặc biệt, lãnh đạo cấp trên còn thưởng cho cô năm trăm tệ.

Khoản tiền thưởng này được một cán bộ của uỷ ban huyện đích thân cầm tới cho cô sau hai ngày được bổ nhiệm.

Người nọ còn đặc biệt tổ chức một cuộc họp khen thưởng trong đại đội, khích lệ việc Tô Mạt phát hiện ra mỏ vàng và báo cáo một cách rất trung thực. Sau đó, người nọ bắt đầu khoe khoang về những chuyện cán bộ uỷ ban nào đó đã làm, có hiệu quả gì và có những thành tựu gì.

Tô Mạt bất chấp gió tuyết, đứng trên bục phát biểu của đại đội, nở nụ cười công nghiệp lấy lòng. Khi nghe cán bộ kia dông dài đủ thứ chuyện, cô chỉ hận không thể giơ một chân đá bay anh ta xuống bục.

Hy vọng rằng sau khi chú Canh nhậm chức có thể nắm quyền càng sớm càng tốt, sau đó tiêu diệt hết đám sâu bọ trong uỷ ban nào đó.

Cuối cùng, sau khi cán bộ kia nói năng hùng hồn suốt hơn một tiếng đồng hồ, Tô Mạt mới được lĩnh tiền, cô vội bước xuống.

Nhóm xã viên đại đội thôn Lục Gia như muốn nổ tung!

Có c.h.ế.t bọn họ cũng không ngờ rằng trong núi của họ lại có một cái mỏ vàng.

Đây là một điều thật tuyệt vời biết bao!

Ở gần đây có khai thác mỏ, có thể cuộc sống sau này của họ sẽ được cải tiến lên một bậc.

Các đội viên của đội dân quân tham gia tuần tra núi cảm thấy hơi hụt hẫng. Không hiểu trước đó mắt mũi bọn họ thế nào mà lại bỏ qua mỏ vàng, nếu không chắc chắn vinh dự này, phần thưởng này, công việc này đã thuộc về họ rồi.

Đợi đến khi tiễn cán bộ trong huyện đi, Lục Bảo Quốc khẽ vỗ bả vai Lục Thanh An: “Cái ông già này, giấu kín như bưng vậy, thậm chí còn không để lời nào lọt ra ngoài.”

Lục Thanh An khẽ cười, đáp: “Chuyện này cần phải giữ bí mật, sao mà nói bậy được.”

Thực chất trái tim Lục Thanh An cũng đau đớn muốn chết, ba ông cháu đều biết cả, chỉ có mình ông ấy là bị lừa.

Bên kia, thím Xuân Phượng cũng không tiếc lời trêu ghẹo Lý Nguyệt Nga: “Thảo nào bà cưng đứa con dâu út nhất, đúng là cục vàng hàng thật giá thật mà.”

Lý Nguyệt Nga gật đầu rồi cười ha ha: “Cũng không hẳn, nhưng đúng là cục vàng thật.”

Bà ấy nói Tiểu Mạt là ngôi sao may mắn, giờ cô còn phát hiện ra cả mỏ vàng.

Trong khi hai người đang cười nói vui vẻ lại vô tình đụng trúng Lý Thuý Hoa đang cúi đầu bước đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-149.html.]

Lý Thuý Hoa liếc mắt nhìn Lý Nguyệt Nga rồi rời đi ngay. Bây giờ bà ta đã không còn sức lực để tranh đua nữa rồi!

Buổi chiều, Lục Trường Chinh về.

Sau khi được bổ nhiệm, anh phải quay về quân đội để bàn giao công việc. Lần này mà đi thì ít cũng phải mất nửa tháng, anh phải về xem tình hình vợ trước. Có một số việc cũng nên nói với người trong nhà.

Thu dọn đồ đạc xong, hai vợ chồng đến nhà họ Lục.

Trong phòng Lục Bá Minh, Lục Trường Chinh nói chuyện mình được thăng chức lên trung đoàn trưởng, đồng thời cũng nói chuyện sau này sẽ chỉ huy binh lính phụ trách việc khai phá mỏ vàng với người lớn và hai người anh trai.

Hôm nay Lục Vệ Quốc nghỉ phép, đúng lúc đang ở nhà.

Mọi người mừng vô cùng, thăng một lúc lên ba cấp bậc. Nếu phải phấn đầu từng bước thì e là cũng phải mất vài năm.

Hơn nữa giờ Lục Trường Chinh còn được điều động về gần, không cần giống như trước, phải mấy năm mới được gặp một lần nữa.

“Chú ba này, trung đoàn trưởng với bí thư huyện uỷ thì ai cao hơn?” Lục Vệ Quốc hỏi. Bí thư huyện uỷ chính là lãnh đạo cấp cao nhất của huyện Thanh Khê.

“Coi như cùng đẳng cấp.” Lục Trường Chinh đáp.

Lục Vệ Quốc giơ ngón tay cái với anh: “Được đấy chú ba!”

Mặc dù Lục Bá Minh cũng rất vui nhưng vẫn nói chuyện với Lục Trường Chinh bằng thái độ nghiêm nghị: “Mấy chuyện kiểu này chỉ có thể gặp không thể cầu, đi một lần lối tắt là được. Sau này phải thành thật kiên định, leo lên trên bằng công trạng mới là con đường đúng đắn.”

Sợ cháu trai lại thấy đi lối tắt quá dễ rồi nảy sinh suy nghĩ xấu xa nào đó.

“Ông nội, cháu biết mà, ông yên tâm đi.” Lục Trường Chinh trả lời với thái độ trịnh trọng.

Chính anh cũng không ngờ mình có thể lên thẳng vị trí trung đoàn trưởng. Mà trong chuyện này, có lẽ vị lãnh đạo kia đã cố gắng hết sức để báo đáp lòng tốt của ông nội thông qua anh.

“Được rồi, mọi việc đã nói xong, cháu mau đi đi, đừng để mọi người chờ lâu.” Lục Bá Minh xua tay, bảo Lục Trường Chinh mau đi, xe chở anh đang chờ ở bộ đại đội.

Lục Trường Chinh gật đầu, anh thu dọn đồ đạc rời đi. Trời nổi gió và tuyết lớn, anh không muốn mọi người cất công đưa tiễn mình. Đặc biệt là Tô Mạt, anh giục cô về nhà.

Đợi sau khi Tô Mạt đi rồi, Lục Trường Chinh mới lặn lội quay lại, anh kéo Lý Nguyệt Nga sang một bên, thấp giọng nói: “Mẹ, vợ con có rồi, trong khoảng thời gian con không ở nhà, mẹ chăm sóc cô ấy giúp con nhé.”

Lý Nguyệt Nga tức đến nỗi tát anh: “Cái thằng nhóc đáng c.h.ế.t này, tại sao con không nói sớm.”

Buổi trưa Tô Mạt còn đứng trên bục phát biệt hứng trọn gió lạnh suốt một tiếng đồng hồ, nếu biết cô có rồi thì dù có thế nào cũng quyết không để cô lên bục đứng.

“Vợ con không cho nói, cô ấy nói cô ấy vẫn chưa chắc chắn. Nhưng hơn một tháng rồi mà cô ấy vẫn chưa tới kỳ kinh, tám mươi phần trăm là có rồi.”

“Con bé có dấu hiệu thai nghén không?”

Lục Trường Chinh lắc đầu: “Con chưa nhìn thấy cô ấy nôn.”

Ngược lại, vợ anh ăn uống tốt hơn bao nhiêu. Trước đây cô chỉ ăn một chén cơm mỗi bữa, nhưng bây giờ phải ăn hai chén.

“Được, mẹ hiểu rồi, con mau đi đi.” Lý Nguyệt Nga xua tay. Lần này thằng ba quay lại quân đội rồi sẽ về nhanh thôi, vậy nên bà ấy cũng không quá buồn bã.

Sau khi quay về phòng, Lý Nguyệt Nga suy nghĩ đắn đo, đúng là có một số người sẽ không buồn nôn trong quá trình thai nghén.

Có thể Tiểu Mạt là kiểu như vậy.

Lục Thanh An thấy Lý Nguyệt Nga ngồi ngây người như suy tư gì đó, ông ấy hỏi: “Thằng ba nói chuyện gì với em à?” Chuyện gì mà lại không thể nói với ông ấy.

Lý Nguyệt Nga trừng mắt nhìn ông ấy, đáp: “Nói có lẽ anh lại sắp làm ông nữa rồi.”

“Gì?”

“Nói có thể vợ nó mang thai rồi, nhờ em để ý chăm sóc con bé trong khoảng thời gian này.”

“Thật chứ?” Lục Thanh An mừng ra mặt.

Mặc dù ông ấy đã lên chức ông mấy lần, nhưng đây là đứa con đầu lòng của thằng ba. Thằng ba rất có tương lai, ông ấy rất mong chờ con của thẳng bà.

“Trong nhà còn nhiều trứng gà không? Đưa hết cho Tiểu Mạt đi. Hai ngày trước anh thấy trong ngăn tủ còn túi sữa bột, em cũng cầm cho con bé nốt đi.”

“Cần anh dạy hả?” Lý Nguyệt Nga cười mắng: “Đợi em đến hỏi trước tình hình đã.”

Bình Luận (0)
Comment