Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 150

Sau khi Tô Mạt biết mình mang thai, cô thường xuyên sử dụng dị năng của mình để sưởi ấm và nuôi dưỡng hai phôi thai kia. Bây giờ cô không cần phải cố thăm dò nữa mà có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của chúng.

Từ khi sức sống của hai đứa nhỏ trở nên mạnh mẽ hơn, Tô Mạt cảm thấy cô rất dễ đói.

Lúc người bình thường vừa mới bắt đầu mang thai, họ thường sẽ khó ăn và dễ buồn nôn, nhưng tại sao đến lượt cô lại chỉ thấy ăn mãi vẫn đói?

Tỷ lệ s.i.n.h d.ụ.c ở mạt thế rất thấp, Tô Mạt cũng không sưu tầm mấy loại sách về phương diện sinh nở hay làm mẹ gì cả, vậy nên cô cũng không hiểu biết nhiều về nó.

Nhưng miễn là sức sống của phôi thai vẫn mãnh liệt thì chắc chắn không có vấn đề gì lớn, đói thì ăn thôi.

Về đến nhà, Tô Mạt lại thấy đói bụng, cô lấy một quả táo trong không gian ra gặm.

Tô Mạt cũng biết là khi mang thai nên ăn nhiều táo, nho, v…v… Như vậy đứa nhỏ sinh ra sẽ có làn da trắng và đôi mắt to tròn.

Vì thế nên bây giờ ngày nào Tô Mạt cũng ăn ít nhất một quả táo.

Cô vẫn còn đại khái bốn trăm cân táo trong không gian, đủ cho cô ăn đến lúc sinh đứa nhỏ.

Ăn táo xong, Tô Mạt chuẩn bị đi nghỉ thì Lý Nguyệt Nga tìm tới.

Lý Nguyệt Nga đặt số trứng gà mang từ nhà mình sang lên bàn, cười hỏi: “Tiểu Mạt này, gần đây con có cảm thấy có điều gì khác thường không?”

Tô Mạt thấy Lý Nguyệt Nga như vậy, cô biết chắc chắn Lục Trường Chinh đã nói chuyện này với bà ấy.

Tô Mạt cũng không giấu giếm, nói: “Con dễ buồn ngủ, dễ đói.”

Lý Nguyệt Nga vỗ đùi cái đốp: “Chuẩn bài rồi! Tiểu Mạt à, chắc chắn là con đang mang thai.”

“Gần đây con đừng làm việc nhiều, mệt mỏi thì ngủ đi. Cũng không được bỏ bữa, đứa nhỏ đang lớn dần, cần phải bổ sung nhiều chất dinh dưỡng. Mẹ xách nửa rổ trứng gà tới đây cho con, con ăn trước đi, đợi ăn hết mẹ lại mua cho con.” Lý Nguyệt Nga cười tươi đến mức lộ cả cao răng.

Cả hai vợ chồng thằng ba đều có ngoại hình ưa nhìn, vậy nên chắc chắn đứa bé sinh ra cũng rất dễ thương.

Lý Nguyệt Nga thấy giường lò đã trải sẵn đệm chăn, biết Tô Mạt buồn ngủ nên cũng không bắt cô phải trả lời, nói: “Con ngủ đi, mẹ cũng không có việc gì đâu, đến đây thăm con thôi.” Dứt lời, bà ấy vội vàng rời đi.

Tô Mạt cũng hiểu tính Lý Nguyệt Nga, sau khi dặn bà ấy đi thong thả, cô cũng nằm xuống chợp mắt một lát.

Sau khi về đến nhà, Lý Nguyệt Nga nói cho Lục Thanh An biết chính xác tình hình. Đồng thời, bà ấy cũng tỏ vẻ rầu rĩ: “Tháng sau Tiểu Mạt phải tới công xã làm việc rồi, con bé đang mang thai, để nó lái xe giữa trời gió tuyết em thật sự không yên tâm.”

“Hay là thế này, anh mượn cái xe lừa của đại đội. Vào mùa đông, cứ buổi sáng anh đưa con bé đi, tối lại đón nó về.” Lý Nguyệt Nga nói.

Lục Thanh An: …

Làm gì có đạo lý con dâu mang thai mà ngày nào cha chồng cũng đưa đi đón về như thế?

“Cái này… Cái này có vẻ không được hay lắm? Hay là bà nói thằng hai cho con bé đi nhờ một đoạn, dù sao thì ngày nào thằng hai cũng phải đi làm.”

Lý Nguyệt Nga ngẫm nghĩ, cảm thấy không ổn: “Lái xe nguy hiểm, lỡ thằng hai quăng ngã con bé thì sao? Ngồi xe lừa vẫn ổn hơn.”

“Nhưng anh là cha chồng, ngày nào cũng đưa đón con dâu đi làm còn ra thể thống gì nữa? Cố tránh tạo cơ hội cho người ta khua môi múa mép vẫn hơn.” Nếu là con gái thì chuyện này cũng không có vấn đề gì.

Mùa đông mọi người đều không có việc gì làm, mà một khi con người ta rảnh rỗi sẽ lại thích bịa chuyện nói loạn, nói ra nói vào.

Lý Nguyệt Nga nghĩ mấy lời Lục Thanh An nói cũng không sai, người xấu tính đâu ít gì.

“Vậy thì thế này, anh tính hôm nào dạy em chạy xe lừa đi, em học, sau này em sẽ đưa đón con bé.” Lý Nguyệt Nga nói.

Mặc dù bà ấy chưa từng lái xe lừa nhưng đã ngồi nhiều rồi, ít nhiều cũng hiểu được chút ít. Học để nắm vững cách lái hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-150.html.]

Lục Thanh An ngẫm nghĩ, cảm thấy như vậy cũng được. Sau khi hai vợ chồng thảo luận xong, Lục Thanh An tới phòng Lục Bá Minh, báo tin tốt này với ông cụ.

Lúc nào cũng vậy, có chuyện gì Lục Thanh An luôn nói với cha trước tiên.

Ông ấy không giống bọn họ, có chuyện gì cũng thích giấu.

Chuyện tốt thì nên chia sẻ!

Lục Trường Chinh vừa quay về quân đội đã bị sư đoàn trưởng gọi vào văn phòng.

Khi nhìn thấy Lục Trường Chinh, sư đoàn trưởng cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Trường Chinh, tôi đã thấy lệnh thuyên chuyển của cậu, cậu quyết định vậy thật sao?”

“Đúng vậy.” Lục Trường Chinh đứng thẳng người, trả lời vô cùng dõng dạc.

Sư đoàn trưởng nhìn chằm chằm vào Lục Trường Chinh, một lúc lâu sau mới nói: “Lục Trường Chinh, cậu không phù hợp với bộ phận hậu cần đâu.”

Mặc dù nói Lục Trường Chinh đã trở thành trung đoàn trưởng, nhưng anh lại thuộc quân đoàn bên hỗ trợ hậu cần.

Sư đoàn trưởng không muốn để một người có tiềm năng và tính cách bốc đồng như Lục Trường Chinh rời đi. Anh nên túc trực ở tuyến đầu, mặc dù nếu vậy anh sẽ không thể thăng cấp nhanh, nhưng chắc chắn sẽ có triển vọng hơn là gia nhập quân đoàn kia.

Một khi tới quân đoàn kia rồi, có thể anh chỉ dừng lại ở mức trung đoàn trưởng.

Nhưng nếu anh vẫn tiếp tục ở lại vị trí hiện giờ, với năng lực của Lục Trường Chinh, sư đoàn trưởng tin sớm muộn gì cũng có ngày anh bò lên tới vị trí hiện tại của ông ta và thậm chí anh còn có khả năng đi xa hơn nữa.

Sư đoàn trưởng thở dài: “Ngồi xuống đi, tôi có việc muốn nói với cậu.”

Đợi sau khi Lục Trường Chinh ngồi ổn định rồi, sư đoàn trưởng lấy một tập tài liệu từ ngăn kéo ra đưa cho Lục Trường Chinh.

“Đây là mệnh lệnh từ lãnh đạo cấp trên, muốn tuyển chọn nhân tài trong quân đội của mình và thành lập một đội đặc nhiệm linh hoạt có năng lực, được trang bị tốt, di chuyển nhanh chóng, được huấn luyện bài bản và có sức chiến đấu để chuyên chấp hành những nhiệm vụ đặc biệt.”

“Mấy năm nay, cậu luôn hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ được giao, cậu là vũ khí bén nhọn hiếm có trong quân đội chúng ta. Tôi luôn muốn đề cử cậu với cấp trên, để cậu lãnh đạo đội hình và huấn luyện đội đặc nhiệm này. Đáng tiếc, thư đề cử của tôi còn chưa gửi lên, cậu đã nhận lệnh thuyên chuyển rồi.”

Lục Trường Chinh siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, trong thâm tâm anh, anh là một kẻ ngông cuồng chính hiệu và đồng thời cũng là kiểu thích thử thách. Nếu đổi lại là trước kia, khi nghe sư đoàn trưởng nói sẽ thành lập một đội như vậy, chắc chắn anh sẽ là người đăng ký đầu tiên.

Nhưng bây giờ… Anh đã biết vợ mình đang phải gánh chịu áp lực, anh cũng đã hứa hẹn là sẽ cùng đối mặt với cô. Nếu đã hứa rồi thì không thể nuốt lời.

Thấy Lục Trường Chinh không nói gì, sư đoàn trưởng lại tiếp tục: “Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ lần trước rất xuất sắc, giờ lại có công lao phát hiện mỏ vàng. Nếu cậu muốn tiếp tục ở lại quân đội tiền tuyến, tôi có thể đi hoà giải và cho cậu thăng chức lên trung đoàn phó. Mặc dù nó không cao bằng chức vị trung đoàn trưởng hiện tại, nhưng chắc cậu cũng biết quân đội tiền tuyến có triển vọng hơn quân đội hậu cần.”

Lục Trường Chinh vô cùng biết ơn vì sư đoàn trưởng đã coi trọng mình như vậy, cũng rất cảm kích vì ông ta đã suy xét cho tương lai của anh. Nhưng cuối cùng anh vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Sư đoàn trưởng, tôi đã quyết định rồi.”

Sư đoàn trưởng hơi giận: “Lục Trường Chinh, không phải cậu thích nhất là b.ắ.n s.ú.n.g à? Cậu cố gắng vất vả tập b.ắ.n như vậy chỉ để đợi một ngày đi chỉ huy đào quặng thôi sao?”

Lục Trường Chinh bị sư đoàn trưởng mắng mà hai mắt hơi ửng đỏ, anh nhắm mắt, nghiến răng nói: “Sư đoàn trưởng, vợ tôi mang thai rồi.”

Mấy lời sư đoàn trưởng chưa kịp nói bị mắc nghẹn trong cổ họng ông ta, mãi một lúc lâu sau, ông ta tuyệt vọng buông thõng hai tay, nói: “Tôi biết rồi, cậu đi đi.”

Dứt lời, ông ta xua tay ý bảo Lục Trường Chinh đi ra ngoài.

Quân đội tiền tuyến nghe huy hoàng biết bao, tất cả những người lính tâm huyết đều nghĩ tới nơi này.

Nhưng đúng là nơi này rất nguy hiểm, không ai dám đảm bảo mình có thể bình yên vô sự quay về sau mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ.

Nói không chừng, một ngày nào đó bản thân sẽ phải hy sinh thân mình vì nước.

Nếu vợ người ta đang mang thai, vậy nên để người ta sống an ổn chút thì hơn.

Quả nhiên, nấm mồ của anh hùng là vợ hiền con thảo!

Bình Luận (0)
Comment