Lục Trường Chinh cố kìm nén cảm giác chua xót trong lòng, đứng dậy, trịnh trọng cúi người hành lễ với sư đoàn trưởng. Sau đó anh xoay người, sải bước rời đi.
Thời điểm Lục Trường Chinh đóng cửa, sư đoàn trưởng bỗng gọi anh lại.
“Nếu một ngày nào đó cậu muốn quay về thì hãy gọi điện cho tôi.” Dứt lời, sư đoàn trưởng phất tay bảo anh rời đi.
Sau khi ra khỏi văn phòng sư đoàn trưởng, Lục Trường Chinh bị lữ đoàn trưởng và trung đoàn trưởng gọi tới.
Lữ đoàn trưởng cũng giống như sư đoàn trưởng, cảm thấy khó hiểu về quyết định của anh, nhưng sau cùng vẫn tôn trọng lựa chọn của anh.
Ngược lại, trung đoàn trưởng thân thiết với anh nhất cũng phần nào hiểu cho anh, khẽ vỗ bả vai anh: “Có lẽ là vì vợ cậu nhỉ?”
“Cho nên đôi khi cuộc sống thực sự rất khó khăn. Khi lý tưởng của mình và gia đình xảy ra xung đột và phải lựa chọn một trong hai thật khó chịu.” Trung đoàn trưởng cũng rất lo lắng về chuyện gia đình.
Lục Trường Chinh mấp máy môi cười: “Vợ tôi mang thai, tôi tính ổn định cuộc sống trong mấy năm để không khiến cô ấy lo lắng. Còn chuyện sau này cứ để từ từ tính tiếp.”
Bộ phận hậu cần cũng được, họ cũng có những điểm xuất sắc của họ.
Nhưng thực ra Lục Trường Chinh cũng không có ý định ở lại bộ phận hậu cần vĩnh viễn, thôi thì chuyện sau này, giờ có nói cũng khó chắc chắn, chỉ đành để đến lúc đó rồi mới quyết định được.
Lục Trường Chinh vốn là người luôn đặt sẵn mục tiêu cho bản thân, hành động nhanh nhẹn. Nếu anh đã quyết định rời đi thì sẽ bàn giao công việc cho người tiếp quản với tốc độ cực nhanh, sau đó đến tìm hiểu tình huống bên đơn vị mới trước.
Trong khi Lục Trường Chinh đang bận rộn thì Tô Mạt lại có cuộc sống thoải mái không chỗ chê.
Tô Mạt đã có công việc, vậy nên cô không định gửi bài về nhiều tờ báo nữa, sau này cô cũng chỉ gửi bài cho tờ báo Thượng Hải để kiếm tiền nhuận bút thôi.
Sau khi viết xong bản thảo hẹn trước với tờ báo Thượng Hải và gửi đi, Tô Mạt lại bắt đầu học tập, ăn, ngủ, sống cuộc sống theo vòng lặp.
Đợi sau khi công việc bắt đầu, cô dự định sẽ tận dụng những kiến thức mình học được rồi kết hợp với nghiên cứu thực tế để viết luận văn, xem có thể đăng trên các tạp chí học thuật như [Báo cáo khoa học] hay không. Chỉ cần đăng được lên tờ báo đó, cô sẽ kết giao được với các đại lão, như thế sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trong khi đó, Canh Trường Thanh cũng tìm tới.
Bây giờ anh ta đang trong quá trình bàn giao công việc, anh ta đã nâng đỡ xã trưởng Lý Hồng Quân lên vị trí bí thư thông qua mối quan hệ của mình.
Sau bốn năm hợp tác, Lý Hồng Quân đã luôn sát cánh bên Canh Trường Thanh, giờ anh ta nâng đỡ Lý Hồng Quân lên vị trí cao sẽ có lợi cho việc tiếp tục cầm giữ công xã Hồng Kỳ.
Dù sao thì ở đây vẫn còn người mà anh ta quan tâm và phải bảo vệ, vậy nên anh ta không dám lơ là.
Tuy nhiên, có người đã nhúng tay vào việc chọn xã trưởng, bọn họ cũng không thể kiểm soát quá nhiều nên đành phải lùi một bước.
Bây giờ công xã Hồng Kỳ đã có mỏ vàng, nó cũng trở thành miếng bánh thơm ngon, chắc chắn có không ít người muốn được chia phần. Vì vậy phải cho người khác được nếm thử một chút.
“Tiểu Mạt, chức vụ nghiên cứu viên đặc biệt của cháu được ấn định ở cấp hai mươi tám, tiền lương mỗi tháng là hai mươi bảy tệ rưỡi. Hàng tháng cháu sẽ nhận được hai mươi bảy cân lương thực, bốn lạng dầu, năm lạng thịt, hai mươi cân than đá, một phiếu ăn và hai phiếu vải mỗi năm. Tất cả mấy thứ đó là cố định. Còn lại, mỗi tháng công xã sẽ tự động phát một ít phiếu phục vụ nhu cầu sinh hoạt hàng tháng.”
Canh Trường Thanh nói với Tô Mạt về mức lương và đãi ngộ cô nhận được khi đảm nhiệm chức vụ này.
“Nếu cháu có chuyện gì thì cứ đi tìm Lý Hồng Quân, chú đã dặn ông ta chăm sóc cháu rồi. Chú vừa mới đến huyện, chắc chắn sẽ bận rộn một thời gian ngắn, có thể không chú ý được đến bên này. Mọi người phải tự biết bảo vệ lo liệu cho mình đấy.”
Tô Mạt gật đầu: “Cháu biết rồi, chú Canh yên tâm.”
“Cấp trên sẽ cử xã trưởng mới tới, muộn nhất người này sẽ đến vào tuần cuối tháng một, là địch hay bạn thì vẫn chưa rõ. Đến lúc đó cháu nhớ hành sự cẩn thận chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-151.html.]
Khi đám người Tô Mạt đang thu hoạch thì cuộc sống của nhà họ Dương ở Thượng Hải có thể nói là nước sôi lửa bỏng.
Đầu tiên là Dương Tố Hồng, mắt thấy thời gian công bố sắp trôi qua, kết quả vào ngày cuối cùng, công hội liên tục nhận được những bức thư phản đối.
Mỗi một bức thư đều chỉ ra không ít sai sót trong công việc của Dương Tố Hồng, nội dung của những bức thư cũng không giống nhau, gộp lại những bức thư thì lỗi sai của anh ta khá nhiều.
Sau khi nhận được thư không tán thành trong thời gian công bố, tất nhiên chuyện Dương Tố Hồng thăng chức phải hoãn lại. Cụ thể như thế nào, phải đợi công hội điều tra, mới có thể hạ quyết định.
Bạn gái của Dương Tố Hồng Chung Nhã cực kỳ tức giận, vào ngày cuối cùng cô ta đã chuẩn bị kỹ càng tiệc ăn mừng cho Dương Tố Hồng, vậy mà lại như vậy.
Lúc này cô ta nổi giận chạy đến văn phòng quản đốc, để cha cô ta nghĩ cách xem là ai giở trò.
Thật ra, công hội vừa nhận được thư phản đối thì có người đã mang bức thư ra cho quản đốc Chung xem, hỏi ông ta có muốn đè chuyện này xuống không.
Dù sao, Dương Tố Hồng là con rể tương lai của quản đốc Chung.
Ban đầu quản đốc Chung định đè chuyện này xuống, nhưng sau khi ông ta xem thư xong thì không suy nghĩ như vậy nữa.
Những bức thư này liệt kê sai sót trong công việc của Dương Tố Hồng, nó ghi thời gian, địa điểm và cách anh ta sửa lỗi, đều được rất rõ ràng, thật sự không thể cãi được.
Bình thường những lỗi sai này cũng không khiến mọi người chú ý, công việc mà, chắc chắn sẽ có những lúc phạm sai lầm, sau đó sửa chữa là được.
Nhưng khi đang ở cửa ải thăng chức thì đó là vấn đề lớn.
Dù sao Dương Tố Hồng cũng không có cống hiến gì lớn trong xưởng, anh ta không có công lao gì để đè những sai sót này.
Những sai lầm này được kể ra từng mục một thì sẽ khiến người ta cảm thấy, Dương Tố Hồng này có năng lực bình thường, không thể đảm nhiệm chức vị phó chủ nhiệm.
Hiển nhiên những người viết thư đã có chuẩn bị nên quản đốc Chung không dám chủ quan. Nói không chừng nếu ông ta đè chuyện này xuống thì bên đó sẽ lập tức phơi bày chuyện lớn hơn.
Thậm chí ông ta còn có suy nghĩ nói không chừng chuyện này chính là cái bẫy nhắm vào ông ta.
Ông ta làm quản đốc nhiều năm như vậy, ông ta cũng không hoàn toàn là sạch sẽ.
“Việc này cha hết cách, có người muốn trị cậu ta. Con đi hỏi cậu ta xem, gần đây cậu ta có đắc tội với nhân vật lớn nào không?” Quản đốc Chung nói vài câu đuổi con gái đi.
Sau khi Dương Tố Hồng biết tin từ Chung Nhã, anh ta nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra gần đây anh ta đắc tội với ai. Huống chi, anh ta luôn làm việc khôn khéo, chủ yếu sẽ không làm chuyện đắc tội với người khác.
Dương Tố Hồng không thấy tìm đáp án ở bản thân, anh ta nghĩ có phải trong nhà đã có chuyện gì không.
Thế là, sau khi tan làm anh ta lập tức chạy về nhà, kể chuyện này cho Chu Thu Anh.
Xưởng may cho Dương Tố Hồng ký túc xá đơn, phần lớn thời gian anh ta đều ở đó, chỉ khi được nghỉ mới về nhà. Trong khoảng thời gian này bởi vì bận rộn công việc nên anh ta đã có hơn một tháng không về nhà.
Sau khi Chu Thu Anh nghe xong, cả người bà ta run rẩy, một nửa là tức giận, một nửa là sợ.
Tức giận vì Dương Sĩ Ân đắc tội với nhà họ Tô, liên lụy đến con trai; vừa tức nhà họ Tô không có chút tình cảm nào, vừa ra tay đã ra tay với con trai bà ta.
Nếu nhà họ Tô đã bắt đầu trả thù, chỉ sợ sẽ không để bọn họ sống dễ chịu. thì Chu Thu Anh nghĩ tới khả năng phải làm bạn với dê bò cả người đã run rẩy.
Dương Tố Hồng thấy dáng vẻ này của mẹ anh ta thì biết vấn đề tới từ gia đình anh ta.
“Mẹ ơi, rốt cuộc cha mẹ đắc tội với ai?” Sắc mặt Dương Tố Hồng khó coi. Chỉ sợ chuyện thăng chức của anh ta phải bị hủy bỏ, anh ta lại phải chờ thêm vài năm.