Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 152

“Nhà họ Tô, cha con đắc tội với nhà họ Tô.” Chu Thu Anh yếu ớt nói.

“Nhà họ Tô? Nhà họ Tô nào?” Trong phút chốc Dương Tố Hồng chưa kịp phản ứng.

“Còn có thể là nhà họ Tô nào nữa.”

“Chuyện này... Sao mẹ biết? Chẳng phải cha và chú Khiêm là bạn tốt sao? Sao nhà họ Tô lại...”

Dương Tố Hồng cực kỳ kinh hãi, hai người luôn có mối quan hệ tốt, sao bỗng nhiên cha anh ta lại đắc tội với đối phương?

“Cha con tố cáo Tô Đình Khiêm.” Chu Thu Anh có hươi không nói nên lời.

Dương Tố Hồng ngây dại, một lúc lâu sau mới nói: “Cha con điên rồi sao?”

Mối quan hệ thân thiết giữa bọn họ và nhà họ Tô đến cả kẻ ngốc cũng biết, chỉ có khi nhà họ Tô sống tốt thì bọn họ mới có thể sống tốt hơn.

Chuyện cha anh ta làm, thật sự là chuyện có hại mà không có lợi.

“Bây giờ nói những điều này cũng vô dụng, chuyện cũng đã thành, cả nhà Tô Đình Khiêm đã đến nông thôn. Hiện tại Tô Đình Đức điều tra ra chuyện này, chỉ sợ ông ấy sẽ không từ bỏ ý định.”

Tô Đình Đức cũng không tàn nhẫn hơn Tô Đình Khiêm!

“Không phải cha con đã cứu chú Khiêm sao, chắc là...”

Chu Thu Anh khoát tay: “Cứu người, chỉ là cách nói khách sáo với nhà họ Tô thôi, chẳng qua cha con chỉ đưa người ta tới bệnh viện mà thôi. Phần tình này, nhà họ Tô đã sớm trả hết từ tám đời rồi.”

Khi Tô Đình Khiêm còn trẻ, có một ngày ông nổi hứng cưỡi xe đạp đi dạo quanh Thượng Hải. Bình thường ông ra vào Thượng Hải đều là cậu ấm ngồi xe ô tô nên ông nào có quen tự đạp xe, khi xuống đốc, ông không điều khiển xe đạp được rồi bay ra ngoài, té váng đầu.

Đúng lúc Dương Sĩ Ân đi ngang qua, ông ta lập tức cõng ông đến bệnh viện.

Tô Đình Khiêm vì bị chấn động não nên ở bệnh viện mười ngày.

Khi đó Dương Sĩ Ân vừa thi đại học xong, ông ta ở bệnh viện nhận viẹc chăm sóc cho bệnh nhân để kiếm học phí. Lúc này, hai người quen nhau, sau này trở thành bạn thân.

Tô Trọng Lê vì báo đáp Dương Sĩ Ân đã bao hết tiền học phí và sinh hoạt đại học của ông ta.

Lúc đó đất nước còn chưa được thành lập, học đại học phải đóng học phí, học phí còn không rẻ, gia đình nông thôn tuyệt đối không thể gánh nổi.

Có thể nói, nếu không có tiền của nhà họ Tô, chưa chắc Dương Sĩ Ân đã được học đại học.

Nghe Chu Thu Anh kể chuyện từ đầu tới cuối, Dương Tố Hồng trầm mặc.

Những năm nay, Tô Đình Khiêm thường xuyên nói đùa rằng Dương Sĩ Ân có ơn cứu mạng ông, anh ta còn tưởng rằng đó là ơn lớn.

Nhưng tình huống thực tế là cha anh ta chiếm hời to.

Dương Tố Hồng sa sút tinh thần che đầu, cha anh ta đây là đắc tội chỗ dựa duy nhất.

“Tố Hồng, nhà họ Tô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta. Chúng ta phải nghĩ cách, chí ít phải bảo vệ con và em gái con trước.”

Mẹ con hai người bàn bạc một phen, lúc này bọn họ lại đi ra ngoài, đều tự đi tìm người.

Sau khi Dương Sĩ Ân quay về từ chỗ hai mẹ con Phó Mạn Hoa, ông ta cực kỳ chuyên nghiệp trong công việc, thường xuyên soạn bài chấm bài đến đêm khuya mới về nhà.

Hôm nay, Dương Sĩ Ân lại gần mười giờ mới về nhà.

Vừa vào nhà ông ta nhìn thấy Chu Thu Anh ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách với vẻ mặt lạnh lùng như băng.

“Ai chọc em rồi?” Dương Sĩ Ân thay xong giày, đi qua hỏi.

“Là anh.” Chu Thu Anh trừng Dương Sĩ Ân, đôi mắt hơi đỏ lên: “Nhà họ Tô bắt đầu trả thù, Tố Hồng bị người ta tố cáo, tiền đồ của nó đã bị chậm lại.”

Dương Sĩ Ân giật mình, vội hỏi bà ta có chuyện gì, sau khi Chu Thu Anh kể hết mọi chuyện thì tức giận đập bàn: “Bọn họ đây là nói xấu!”

“Không phải nói xấu, cha vợ tương lai của Tố Hồng nói, những chuyện được viết trên bức thư đều là sự thật.”

“Đứa nhỏ Tố Hồng này, tại sao lại để nhiều nhược điểm lọt vào tay người ta vậy?” Dương Sĩ Ân cuống lên.

“Anh đang nói bậy gì vậy? Sao lại nói nó bị nắm thóp? Đây chẳng qua là những lỗi sai bình thường trong công việc, ai làm việc mà không có lỗi sai? Chẳng qua nó bị người ta cố tình thống kê ra. Khiến Tố Hồng không thể thăng chức được trong đợt này, chỉ sợ nó sẽ bị đè xuống vài năm. Mấy năm sau, ai biết tình cảnh sẽ như thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-152.html.]

Chu Thu Anh càng nói càng tức, cầm lấy tờ báo trên bàn đánh Dương Sĩ Ân: “Đều tại anh! Đều tại anh làm chuyện vô liêm sỉ, hại con trai.”

Dương Sĩ Ân tự biết mình đuối lý nên để cho Chu Thu Anh đánh tùy ý, thì thầm: “Bọn họ... Sao bọn họ lại làm như vậy, anh không cố ý mà...”

Lúc đầu Dương Tố Vân đang ở phòng sách, nghe thấy tiếng cha mẹ cãi nhau thì vội vàng chạy ra phòng khách, cô ta thấy Chu Thu Anh đang đánh Dương Sĩ Ân thì nhanh chóng nhào tới cản bà ta lại.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Tại sao mẹ lại đánh cha, chuyện này bị người ta nghe thấy thì không tốt.” Dương Tố Vân hạ giọng nói.

Có người cha là giáo sư đại học luôn là niềm tự hào của cô ta.

“Mẹ làm gì? Con hỏi xem cha của con đã làm gì đi. Tiền đồ của anh con đã bị ông ấy phá hỏng.” Chu Thu Anh căm hận nói, nhưng cuối cùng vẫn giảm âm lượng, ngừng tay.

Dương Tố Vân hoảng hốt: “Anh con bị làm sao vậy?”

Không phải trước đó còn nói sắp được thăng chức sao?

Ở nhà họ Dương, niềm tự hào đầu tiên của Dương Tố Vân chính là cha của cô ta, niềm tự hào thứ hai, chính là anh trai cô ta. Hai người đó chính là chỗ dựa sau này của cô ta.

“Bởi vì chuyện cha con làm khiến việc anh con thăng chức bị hoãn.”

“Vì sao? Cha, cha đã làm gì rồi?” Anh của cô ta sắp là con rể của quản đốc, chẳng phải chuyện thăng chức là ván đã đóng thuyền sao?

“Ha. Sợ rằng ông ấy không có mặt mũi để nói.” Chu Thu Anh cười nhạo: “Ông ấy tố cáo Tô Đình Khiêm. Chuyện đó bị Tô Đình Đức điều tra ra được, hiện tại nhà họ Tô đang trả thù chúng ta.”

Dương Tố Vân khiếp sợ bịt miệng lại, trong lòng ngũ vị tạp trần, trong phút chốc cô ta không biết nói như thế nào.

Mặc dù cô ta không thích Tô Mạt, thế nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện hại cô.

Quả nhiên, người già cay độc!

Bởi vì cảm xúc vi diệu của cô ta với Tô Mạt, Dương Tố Vân nhạy cảm phát hiện có thể cha cô ta giống cô ta, cũng không thích chú Tô như bề ngoài.

Loại cảm giác ngạt thở chỉ có thể ngước nhìn bạn thân, chắc hẳn chỉ có cô ta và cha cô ta hiểu.

“Cha... Cha chớ nên...” Một lúc lâu, Dương Tố Vân mới nặn ra một câu như vậy.

“Trong khoảng thời gian này anh nghiêm túc làm việc cho em, nói không chừng người tiếp theo chính là anh.” Chu Thu Anh nói với Dương Tố Vân.

Dương Tố Vân hoảng sợ.

Cô ta và Tô Mạt đều là đều đã tốt nghiệp trung học khóa 69, chính là lúc mà nhà nước dốc sức thổi phồng thanh niên có văn hoá lên núi xuống nông thôn. Học sinh thuộc khóa này, trong vòng nửa năm không tìm được việc làm thì phải đứng trước hiện thực bị điều xuống nông thôn.

Cô ta nhớ lúc ấy cô ta còn khóc lóc kể lể với Tô Mạt.

Tô Mạt là con gái một, cho dù không có việc làm thì không nhất định sẽ bị chuyển xuống nông thôn. Nhưng nếu cô ta không có việc làm, thì tám mươi phần trăm sẽ bị chuyển tới nông thôn.

Lúc ấy Tô Mạt nói cô ta đừng lo, chờ cô một chút.

Một tháng sau, xưởng thực phẩm cáo thị muốn tuyển nhân viên văn phòng, Tô Mạt bảo cô ta mau đi đăng ký. Cô ta đăng khí và thi đậu, thành công nhân viên chức văn phòng hậu cần của xưởng thực phẩm.

Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng công việc này cũng do nhà họ Tô dùng mối quan hệ tìm cho cô ta.

Nếu bọn họ thật sự muốn trả thù, muốn tước đi công việc của cô ta thì đây chẳng phải chỉ tốn vài phút sao?

Nếu như cô ta mất việc, chẳng phải cô ta sẽ về nông thôn giống như Tô Mạt sao?

Nghĩ tới việc cô ta phải làm việc nhà nông ở nông thôn như Tô Mạt, Dương Tố Vân òa khóc trong nháy mắt: “Mẹ ơi, mẹ phải nghĩ ra cách.”

**

Dương Sĩ Ân khiếp sợ vì chuyện này, những ngày gần đây ông ta đều ngơ ngác.

Có ngày ông ta đi từ nhà tới văn phòng trong tòa nhà dạy học, kết quả phát hiện người đi trong trường đều nhìn ông ta với ánh mắt khác thường, thỉnh thoảng còn có người xì xào bàn tán.

Dương Sĩ Ân gọi một người lại, muốn hỏi có chuyện gì, kết quả người đó thấy ông ta thì đi nhanh trong nháy mắt.

Trong nháy mắt Dương Sĩ Ân có dự cảm xấu, cố gắng tới văn phòng với bước đi không vững, lại bị báo tin rằng hiệu trưởng tìm ông ta.

Đến phòng làm việc của hiệu trưởng, Dương Sĩ Ân mới biết thì ra có người nặc danh dán áp phích to trên lan can, lên án mạnh mẽ chuyện ông ta ăn cháo đá bát, tố cáo hãm hại Tô Đình Khiêm, hại tô đình khiêm bị giáng chức.

Dương Sĩ Ân nghe vậy thì mồ hôi chảy ròng ròng.

Bình Luận (0)
Comment