Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 153

“Giáo sư Dương, tôi biết ông và Tô Đình Khiêm có mối quan hệ tốt, chắc hẳn ông sẽ không làm ra chuyện như vậy. Có người từ phòng bảo vệ đã xé tấm áp phích to này, trường học sẽ cố gắng điều tra ai dán tấm áp phích này. Ông hãy điều chỉnh trạng thái tâm lý, đừng chậm trễ việc dạy học.” Hiệu trưởng nhắc nhở Dương Sĩ Ân.

“Vâng.” Dương Sĩ Ân gật đầu, ông ta rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng như chạy trốn.

Vài ngày sau đó, lời đồn đại càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có sinh viên đã bắt đầu thôi học lớp của Dương Sĩ Ân.

So với cách giảng bài cứng nhắc của Dương Sĩ Ân, Tô Đình Khiêm có kiến thức rộng rãi, ngôn ngữ hài hước và có dáng vẻ anh tuấn thì hiển nhiên càng được sinh viên hoan nghênh hơn.

Lúc đầu khi Tô Đình Khiêm gặp chuyện, có rất nhiều sinh viên âm thầm cảm thấy đáng tiếc, bây giờ khi biết ông ấy bị người bên cạnh gần như là bạn tốt hãm hại, như thế nào thì bọn họ cũng phải thay xả giận cho thầy giáo cũ.

Trường học thấy sinh viên gây náo loạn nhiều hơn thì chỉ có thể đình chỉ việc dạy học của Dương Sĩ Ân.

Bên Dương Sĩ Ân còn chưa ổn định, xưởng thực phẩm lại xảy ra chuyện.

Có vài người dùng tên thật tố cáo, năm đó cuộc thi tuyển dụng của xưởng thực phẩm dùng quy tắc ngầm, nhận người đi cửa sau.

Chuyện này náo loạn khá lớn, cuối cùng xưởng thực phẩm chỉ có thể lấy ra bài thi khảo thí đã niêm phong năm đó ra, một lần nữa chấm điểm phúc khảo bài thi.

Trong cuộc thi năm đó, xưởng thực phẩm tuyển sáu người.

Vừa điều tra, quả nhiên có hai người vào làm bằng cửa sau, trong đó có Dương Tố Vân.

Trong cuộc thi sát hạch năm đó, Dương Tố Vân được hạng bảy.

Nhưng năm đó chỉ tuyển sáu người, theo đạo lý thì Dương Tố Vân không có tư cách, cô ta thế chỗ người hạng sáu ban đầu nên mới có việc làm.

Bị quậy thành dáng vẻ như vậy, tất nhiên hai người đi cửa sau bị đuổi việc. Đồng thời, nhờ vào đó mà xưởng thực phẩm xử lý một nhóm người vi phạm quy định.

Cô ta bị đuổi việc còn không tính, không biết người nhà người đứng hạng sáu ban đầu biết tin này từ nơi nào mà chạy đến quậy nhà họ Dương một trận.

Cuối cùng nhà họ Dương cho bồi thường năm trăm tệ mới coi như giải quyết được chuyện này.

Thế nhưng chuyện này ồn ào đến mức tất cả mọi người trong dòng họ đều biết.

Dương Tố Vân trốn ở trong nhà, mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, hoàn toàn không dám bước ra khỏi nhà một bước.

Chu Thu Anh thấy hai cha con đều ở nhà thì cảm thấy sứt đầu mẻ trán.

Chỉ trong một tháng, trong một gia đình bốn người đã từng vẻ vang, một người thì tiền đồ bị hủy hoại, một người bị nghỉ dạy, một người bị mất việc, hiện tại cũng chỉ còn lại bà ta.

Không biết nhà họ Tô sẽ đối xử với bà như thế nào? Chu Thu Anh chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Chỉ sợ hai cha con không còn cách nào để trở mình, người duy nhất còn có chút hi vọng, chính là con trai bà ta.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Chu Thu Anh cầm tiền trong nhà rồi đi tìm Dương Tố Hồng.

“ Tố Hồng, con mau thương lượng với Tiểu Nhã, tìm thời gian hẹn phụ huynh hai bên gặp mặt để nói chuyện về việc cưới xin của các con. Các con đã quen nhau hai năm rồi, đã đến lúc rồi.” Chu Thu Anh nói.

Dương Tố Hồng hơi bực bội: “Con đã nói với cô ấy, cha cô ấy nói đợi một khoảng thời gian rồi bàn lại sau.” Trong nhà liên tục xảy ra chuyện nên anh ta cũng sốt ruột.

Chu Thu Anh cười nhạo, quản đốc Chung này sợ chuyện nhà bà ta liên lụy tới gia đình ông ta.

“Con phải làm công tác tư tưởng cho Tiểu Nhã thêm, dù sao cha mẹ không thể lay chuyển con cái.” Chu Thu Anh đưa năm trăm tệ cho Dương Tố Hồng.

“Con mua thêm đồ cho con bé, dỗ dành con bé nhiều hơn, nhanh chóng làm việc cưới xin.” Trong mắt Chu Thu Anh có tia sáng hung ác thoáng qua: “Nếu như cần thiết thì hãy gạo nấu thành cơm.”

“Nếu Tiểu Nhã mang thai, quản đốc Chung không muốn kết hôn cũng không được.”

Dương Tố Hồng cất tiền, gật đầu: “Con biết rồi.”

Ngày cuối cùng của tháng 12, Tô Mạt dọn dẹp nhà cửa một phen, lại chuẩn bị đồ dùng đi làm cho ngày mai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-153.html.]

Làm xong, lại lấy một chùm nho và hai quả đào vàng từ không gian ra, rửa sạch mang lên giường đất ăn.

Vừa ăn vừa dùng dị năng để nuôi dưỡng cho hai bọn nhóc kia.

Giờ đây cô đã tận hưởng niềm vui nuôi dưỡng, cảm nhận được sức sống của bọn nhóc kia càng ngày càng mạnh mẽ, trong lòng cô thấy tự hào vô cùng.

Bỗng nhiên, phôi thai lúc trước từng tương tác với dị năng của Tô Mạt, truyền đến một tia són năng lượng rất nhỏ.

Tô Mạt sửng sốt, nhanh chóng vận chuyển dị năng để thăm dò.

Sau khi thăm dò vài lần, quả nhiên phôi thai kia lại truyền đến một luồng sóng năng lượng.

Tô Mạt vui vẻ trong lòng, xem ra đây thật sự là người có dị năng.

Ở thế giới bình thường, có dị năng có thể tương đương với việc có hack!

Chỉ là không biết đứa nhỏ này là dị năng gì?

Chẳng trách nó rất dễ đói, nói không chừng đứa bé dị năng này cần rất nhiều năng lượng.

Nghĩ như vậy, Tô Mạt vừa chia nhiều dị năng nuôi dưỡng cho nó, thỉnh thoảng lại tương tác với nó một chút.

Sau vài lần, dường như phôi thai kia đã mất kiên nhẫn, bộc phát ra một luồng sóng năng lượng mãnh liệt, muốn b.ắ.n dị năng của Tô Mạt ra. Sau đó, hai loại năng lượng vừa tiếp xúc, trong nháy mắt đã hình thành một lực hút thật lớn, không ngừng hút lấy hút để dị năng của Tô Mạt.

Tô Mạt hoảng sợ, vội vàng muốn cắt đứt dị năng. Nhưng lực hút quá ghê gớm, dị năng của Tô Mạt vẫn không ngừng bị hút đi.

Dị năng của Tô Mạt vốn chỉ được trung kỳ cấp 1, số lượng dự trữ cũng không lớn, rất nhanh đã bị hút sạch không còn một mống.

Khi dị năng nhanh chóng mất đi, sắc mặt Tô Mạt cũng trở nên ngày một tái nhợt, cuối cùng thấy trước mắt tối sầm, rồi té xỉu ở trên giường đất.

Lục Trường Chinh trở về từ bộ đội trước thời hạn, ở trong sân gọi vợ anh vài tiếng nhưng không ai trả lời, nghĩ có thể vợ anh đang nghỉ ngơi, nên rón rén vào nhà.

Vào phòng ngủ, cảnh tượng đập vào mắt khiến anh sợ tới mức suýt nữa tim ngừng đập.

Chỉ thấy sắc mặt vợ anh trắng bệch ngã xuống giường đất, bất tỉnh nhân sự.

Ném hành lý đang xách đi, Lục Trường Chinh nhào tới, đỡ Tô Mạt từ trên giường dậy, vừa véo người của cô vừa sốt sắng hỏi: “Vợ ơi, vợ ơi, em sao thế?”

Thấy Tô Mạt vẫn không có phản ứng, Lục Trường Chinh ôm lấy cô rồi xông ra ngoài.

Đặt người lên ghế xe thắt dây an toàn, Lục Trường Chinh nhanh chóng lên xe, đạp chân ga chạy như bay ra ngoài.

May mắn hôm nay anh mượn xe của bộ đội vũ trang trở về, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng nổi.

Vừa rồi Lý Nguyệt Nga nghe thấy có tiếng xe đi qua bên kia, đoán là Lục Trường Chinh đã trở lại, ra khỏi nhà chuẩn bị đi qua xem. Mới vừa đi chưa được hai bước thì nhìn thấy xe lại nhanh chóng đi ra, khiến bà ấy sợ tới mức vội vàng đứng sát vào lề, kẻo bị đ.â.m trúng.

Khi xe đến bên cạnh Lý Nguyệt Nga và dừng lại, Lục Trường Chinh hạ cửa sổ xe xuống, hét lên với Lý Nguyệt Nga: “Mẹ, lên đây.”

“Thằng ba, đi đâu thế?” Lý Nguyệt Nga không ngờ người lái xe lại là Lục Trường Chinh.

“Vợ con bị ngất, con đưa cô ấy đến bệnh viện.” Trong lòng Lục Trường Chinh đang cực kỳ hoảng loạn, nhìn thấy mẹ anh thì theo bản năng gọi bà ấy lên.

Mẹ anh sinh bốn đứa con, ở phương diện này chắc chắn sẽ rành hơn anh.

“Cái gì?” Lý Nguyệt Nga hoảng sợ, vội vàng mở cửa xe đi lên.

Chờ Lý Nguyệt Nga ngồi vững vàng, Lục Trường Chinh lại đạp chân ga. Tuy tốc độ xe nhanh, nhưng xe được lái rất vững.

Lục Trường Chinh ở bộ đội đã từng luyện kỹ thuật lái xe, chút tốc độ này đối với anh mà nói không tính là gì, nhưng lo cho Tô Mạt đang mang thai, anh hoàn toàn không dám lái nhanh.

Lý Nguyệt Nga đang định hỏi tình hình thế nào, nhưng bà ấy chưa từng ngồi xe. Với tốc độ này, chỉ cảm thấy dạ dày lộn qua lộn lại, ra sức kìm xuống mới không nôn ra.

Bình Luận (0)
Comment