Mười phút sau, cuối cùng xe cũng đến trạm y tế của công xã.
Lục Trường Chinh nhanh chóng xuống xe, ôm lấy Tô Mạt xông vào bên trong, Lý Nguyệt Nga cũng nhanh chóng đi xuống xe, sang bên cạnh nôn mửa.
Thật sự là muốn lấy cái mạng già này mà!
Chẳng được hưởng một chút phúc nào.
Xe hơi rất quý giá, mà bà ấy lại không thể ngồi. May mắn bà ấy kìm được, không nôn ra xe.
Nôn xong, sắc mặt Lý Nguyệt Nga tái xanh cũng vào trạm y tế.
Lúc này, bác sĩ của trạm y tế đã kiểm tra cho Tô Mạt.
Kiểm tra hồi lâu, phát hiện ngoài trừ sắc mặt Tô Mạt có hơi tái nhợt thì tim vẫn đập bình thường, hô hấp đều đặn, mạch đập cũng mạnh mẽ, thật sự không có phát hiện điều gì khác thường.
“Có lẽ bị tụt huyết áp, cô ấy mang thai, mọi người cho cô ấy ăn ngon chút.” Bác sĩ kia nói.
Ông ấy thực sự không thấy người này trông như đang nguy hiểm đến tính mạng, ngược lại thím đi vào phía sau, sắc mặt tái xanh, trông không được ổn lắm.
“Vậy tại sao cô ấy ngất?” Lục Trường Chinh hỏi.
“Cái này...” Trong lòng bác sĩ lấy làm khổ sở, ông ấy cũng không biết, ông ấy kiểm tra thấy người không có vấn đề gì.
“Hay mọi người đưa đến bệnh viện huyện đi? Thiết bị ở chỗ tôi có hạn.” Bác sĩ nói: “Kết quả kiểm tra của tôi, là cô ấy không có vấn đề gì lớn.”
Ngược lại, cơ thể còn tốt hơn phần lớn mọi người.
Nhưng vì sao hôn mê bất tỉnh, ông ấy cũng không hiểu.
“Được, vậy để tôi đưa đến bệnh viện huyện.” Lục Trường Chinh nói rồi bế Tô Mạt lại muốn đi ra ngoài.
Thật ra vừa rồi Tô Mạt đã có chút ý thức, lúc bị Lục Trường Chinh bế lấy, dùng sức giãy dụa một chút, rồi cũng tỉnh dậy.
Tô Mạt mở mắt, hít sâu một hơi, nói: “Em không sao, mau thả em xuống.”
Lục Trường Chinh thấy Tô Mạt tỉnh thì lấy làm mừng rỡ, vội vàng bế người về, hô lên: “Bác sĩ, bác sĩ, vợ tôi tỉnh rồi, ông mau tới xem đi.”
Bác sĩ kia cầm ống nghe, lại muốn tới kiểm tra cho Tô Mạt, bị Tô Mạt ngăn lại.
“Bác sĩ, tôi không sao. Chỉ là buổi trưa tôi lười biếng không có ăn cơm. Có lẽ mang thai tiêu hao nhiều, nên đói đến hôn mê.” Tô Mạt theo chẩn đoán tụt huyết áp vừa rồi của bác sĩ mà nói dối, nếu không cô thật sự không biết giải thích như thế nào.
Bác sĩ kia cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra chẩn đoán của mình không có vấn đề, bèn dặn dò: “Có thai thì tuyệt đối không được sơ suất, bắt buộc phải ăn. Cô bị tụt huyết áp té xỉu như này vô cùng nguy hiểm. Lần này may mắn cô ở nhà, nếu ở bên ngoài, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
Trời lạnh thế này mà té xỉu trong tuyết, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ c.h.ế.t cóng.
“Vâng, cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi, lần sau không dám lười biếng nữa.” Tô Mạt ngoan ngoãn nhận sai, sau đó nói với Lục Trường Chinh:” Trường Chinh, em đói bụng rồi, anh đi mua cho em chút đồ ăn đi.”
“Tôi viết cho cậu một phiếu đường đỏ, cậu đến xã cung ứng mua chút đường đỏ, mang về pha nước cho vợ cậu uống.” Bác sĩ nói xong, cùng Lục Trường Chinh đi ra ngoài.
Lúc này Tô Mạt mới phát hiện ra Lý Nguyệt Nga, thấy sắc mặt đối phương tái xanh thì hoảng sợ: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?’
Lý Nguyệt Nga xua tay, nói: “Không có sao, mẹ không biết hưởng phúc, không đi xe hơi được.”
“Tiểu Mạt, sau này con không thể bỏ ăn, nếu con không muốn nấu cơm thì đến chỗ mẹ, cùng ăn với chúng ta.”
“Lần này con làm thằng ba sợ lắm, mẹ chưa từng thấy nó hoảng hốt như vậy.”
“Vâng, sau này không có nữa đâu ạ.” Thái độ nhận sai của Tô Mạt rất tốt.
Là cô sơ suất, đây cũng là lần đầu tiên cô mang thai nên không rành lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-154.html.]
Xem ra về sau không nên đi kích thích đứa nhỏ kia thì hơn, tính tính có vẻ không được tốt lắm, thỉnh thoảng dùng dị năng nuôi dưỡng thêm là được rồi.
Lục Trường Chinh cầm phiếu đường đỏ mà bác sĩ kê, vội vàng đến xã cung ứng mua đường đỏ.
Trên đường, Lục Trường Chinh rũ mắt suy nghĩ sâu xa.
Vợ lấy cớ là không ăn cơm tới mức đói đến ngất đi để lừa dối những người khác thì còn được, chứ anh thì không tin.
Lúc vợ ngất xỉu, cô đang ăn cái gì đó. Hoa quả đặt trên bàn của giường đất, vừa lớn vừa tròn, có lẽ là nho. Anh ở bộ đội cũng từng thấy không ít đồ vật đặc biệt nhưng chưa từng thấy đồ tốt như vậy.
Hơn nữa, hiện tại cũng không phải mùa nho.
Ở chung thời gian dài, ít nhiều anh vẫn có thể nhận ra được điểm khác thường.
Ví dụ như có lúc anh về nhà đúng giờ cơm, thấy đồ ăn vợ anh ăn, bất kể là gạo hay là bột mì đều trắng mịn thơm mềm, tốt hơn lương thực hiện tại rất nhiều.
Ban đầu anh còn tưởng là vợ mua lương thực mới, kết quả sau khi quan sát thì phát hiện chỉ khi cô ăn một mình thì mới có.
Hơn nữa tốc độ tiêu hao lương thực trong nhà cũng chậm hơn nhiều so với bình thường. Lời giải thích duy nhất chính là lúc anh không có ở đây, vợ anh không dùng lương thực trong nhà.
Còn nữa, dường như vợ anh luôn có một số ý tưởng tiên tiến.
Mặc dù anh là quân nhân, nhưng bình thường cũng xem không ít báo chí. Hơn nữa, nội bộ quân đội cũng có một số tin tức không tiện tiết lộ ở bên ngoài, nên anh vẫn rất tự tin với trình độ hiểu biết của mình về tình hình quốc gia hiện tại.
Nhưng thỉnh thoảng trong lúc nói chuyện phiếm vợ anh lại lơ đãng nói ra thứ gì đó, còn là điều anh chưa từng nghe qua.
Anh cũng từng có lần suy nghĩ có phải vợ anh là đặc vụ của địch hay không, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị anh đánh đổ.
Mặc dù nhà vợ anh có quan hệ ở nước ngoài, nhưng bề trên ở trong nhà đều cống hiến rất nhiều cho đảng cho đất nước. Con cháu được giáo dục trong gia đình này, không thể làm chuyện phản bội tổ quốc được.
Một người hiền lành hiếu thảo, vì chăm sóc cha mẹ mà nửa đêm có thể vác đồ đi đường núi như vợ anh, không thể làm ra chuyện xấu.
Cô còn dùng sâm núi hoang dã để cứu một ông cụ Hồng Quân như ông nội anh, phát hiện mỏ vàng cũng ngay lập tức báo lên quốc gia.
Quan trọng nhất là anh cảm nhận được cảm xúc tương đồng ở trên người vợ anh. Người như vậy, tuyệt đối sẽ không là đặc vụ của địch.
Cho nên, cho dù trên người vợ anh có bí mật gì, nếu cô không muốn nói thì anh sẽ giả bộ như không biết thôi.
Dù sao vợ anh cũng không phải người xấu, có chút bí mật cũng không có gì đáng ngại.
Huống chi, năm ngoái lúc anh chấp hành nhiệm vụ, có tiếp xúc với những nhân tài dị thường của cơ quan bí mật quốc gia. Biết được trên thế giới này, có vài người có năng lực vượt xa người thường.
Anh đoán, rất có thể vợ anh chính là loại người này.
Mua đường đỏ xong, Lục Trường Chinh vội vàng trở về trạm y tế. Mượn bác sĩ một cái ly, pha cho Tô Mạt một ly.
“Thấy Tiểu Lan chưa? Con bé thế nào rồi?” Khi Tô Mạt uống nước đường đỏ, Lý Nguyệt Nga hỏi.
Lần trước sau khi Lục Tiểu Lan trở về nhà thì không có về nữa.
Trong lúc đó, Lý Nguyệt Nga có đến xã cung ứng cắt thịt cho Tô Mạt một lần, nhưng cũng không thấy Lục Tiểu Lan. Hai mẹ con đã một tháng không gặp, tình huống Lục Tiểu Lan như vậy, khiến Lý Nguyệt Nga không khỏi có chút lo lắng.
“Em ấy không ở xã cung ứng, đồng nghiệp nói em ấy nghỉ hai ngày rồi.” Lục Trường Chinh nói.
Lý Nguyệt Nga vừa nghe thì thấy không đúng.
Bình thường con gái nghỉ một ngày cũng sẽ về thăm nhà, không có lý do gì nghỉ hai ngày lại không trở về. Chắc chắn lại xảy ra chuyện gì đó, nói không chừng mẹ chồng cô ấy lại đang giày vò cô ấy.
“Hay lát nữa đến nhà em rể con xem thử đi?” Lý Nguyệt Nga hỏi.
“Được.” Lục Trường Chinh gật đầu. Nhà chồng Lục Tiểu Lan ở gần công xã, lái xe đi qua không quá vài phút.