Chờ Tô Mạt uống xong nước đường, Lục Trường Chinh trả hai hào tiền phí khám bệnh, rồi cẩn thận đỡ vợ anh đi ra ngoài.
Đến bên cạnh xe, sắc mặt Lý Nguyệt Nga vừa mới hồng hào được một chút đã tái xanh trở lại.
Thật sự tiêu rồi, bây giờ bà ấy ngửi thấy mùi này là muốn nôn.
Tô Mạt thấy sắc mặt Lý Nguyệt Nga không tốt, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ ngồi phía trước đi, tầm nhìn phía trước đỡ hơn, sẽ đỡ say xe.”
Lục Trường Chinh cũng nói: “Mẹ, mẹ ngồi phía trước đi, lát nữa con sẽ lái chậm lại.” Sớm biết đã không gọi mẹ cùng đến, khiến bà ấy tự dưng chịu tội một chuyến.
Lý Nguyệt Nga ngồi ở ghế phụ, quả nhiên cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Chủ yếu là tầm nhìn rộng rãi, lần này Lục Trường Chinh cũng lái chậm lại.
Ba người đến xã cung ứng trước để mua hai hộp đào vàng và một cân bánh bông lan, lúc này mới đến nhà chồng Lục Tiểu Lan.
Nhà chồng Lục Tiểu Lan cũng là căn nhà ngói lớn gạch xanh với một dãy năm gian, cùng với khoảng sân tầm một trăm mét vuông.
Lúc này, mẹ chồng Phương Xuân Phương của Lục Tiểu Lan đang nói chuyện với con gái lớn Dương Lợi Mẫn trong nhà.
“Mẹ, cô ta vẫn không muốn uống sao?” Đang trò chuyện, Dương Lợi Mẫn chuyển đề tài sang Lục Tiểu Lan.
Phương Xuân Phương bĩu môi: “Không uống, nói sức khỏe nó không có sao.”
“Ngày hôm qua còn sống c.h.ế.t lôi kéo Cảnh Minh đến bệnh viện thành phố kiểm tra, kết quả Cảnh Minh cũng không có vấn đề gì, lại lãng phí tiền bạc. Mẹ thấy, vấn đề nằm ở nó thì có.”
“Mẹ muốn tốt cho bọn nó, mà lại bị oán trách. Mấy cái đó đắt lắm.” Phương Xuân Phương càng nói càng tức.
“Mẹ đó, tại mẹ đối tốt với cô ta quá. Mẹ lấy dáng vẻ của người mẹ chồng ra xem.” Dương Lợi Mẫn nói: “Cô con dâu này, không giáo huấn là không được. Tiểu Lan này ở nhà mẹ không được dạy tốt, mẹ phải vất vả một chút.”
“Được, mẹ biết rồi.” Đứa con gái này lấy được tấm chồng tốt, cũng thường xuyên mang tiền hiếu kính bà ta, cho nên lời cô ta nói Phương Xuân Phương đều nghe.
“Mẹ chồng con gần đây thế nào? Vẫn khỏe chứ?”
“Rất tốt, ăn uống không lo, có người hầu hạ.” Dương Lợi Mẫn nói, nụ cười trên mặt có chút gượng ép.
Cha chồng của Dương Lợi Mẫn là người đứng thứ hai ủy ban cách mạng huyện, chức vị của chồng cô ta cũng không thấp, nhà chồng ở huyện Thanh Khê rất có quyền thế.
Phương Xuân Phương cũng mong thông gia có thể nâng đỡ con trai và chồng bà ta, cho nên cực kỳ coi trọng thông gia này.
“Mấy ngày hôm trước có người cho cha con hai bình rượu ngon, lúc con chuẩn bị trở về thì mang về cho cha chồng con uống...”
Hai mẹ con đang trò chuyện thì nghe thấy có tiếng ô tô, dường như còn lái vào trong sân bọn họ, bèn nhanh chóng xuống giường ra khỏi phòng xem thử.
Đi ra thì thấy Lý Nguyệt Nga đang bước xuống xe, đứng bên cạnh là một sĩ quan cao to đẹp trai, còn có một người đẹp tựa như tiên nữ.
“Trời ơi, bà thông gia, sao bà lại tới đây?” Phương Xuân Phương vội vàng mỉm cười: “Đây là anh ba và chị ba của con bé phải không? Trời ơi, thật sự là trai tài gái sắc, đàng hoàng tuấn tú mà.”
Lục Tiểu Lan nghe thấy tiếng động, cũng vội vàng đi ra khỏi phòng.
“Mẹ, anh ba chị ba, sao mọi người lại tới đây?”
Lý Nguyệt Nga mỉm cười, nói với Phương Xuân Phương: “Đã lâu không gặp con bé Tiểu Lan, vừa hay hôm nay có việc tới công xã nên tới xem thử.”
Vừa hay thằng ba ở đây, kéo anh tới đây để chống lưng cho Tiểu Lan.
Phương Xuân Phương vội vàng đón người vào nhà chính, lại dặn dò Lục Tiểu Lan nhanh chóng pha trà.
Thời đại này trà cũng không rẻ, ba đồng sáu một cân, còn phải mua phiếu nên người bình thường thật sự uống không nổi.
“Trời ơi, bà thông gia, bà tới thì tới thôi, mua đồ làm gì chứ.” Phương Xuân Phương nhận lấy đồ, khách sáo nói.
Nhóm người ngồi vào chỗ của mình, lại hỏi: “Sao cháu trai lớn lại nghỉ phép trở về thế?”
Lý Nguyệt Nga uống ngụm trà, cười nói: “Nó được thăng lên làm trung đoàn trưởng, dẫn lính quay về đây để xử lý chuyện đào mỏ vàng.” Con trai tôi đã trở về rồi đấy, nếu các người muốn giày vò con gái tôi thì cũng phải cân nhắc.
Trong lòng Phương Xuân Phương thấy lo lắng, xem ra bà thông gia đến đây không có ý tốt, vội vàng nói: “Trời ơi, đây là chuyện tốt hết sức. Đứa nhỏ Tiểu Lan này kín miệng mà, chẳng nghe con bé tiết lộ gì cả.”
“Lệnh điều động này mới ra được nửa tháng trước, con bé đã lâu không về nhà nên đương nhiên không biết.”
Phương Xuân Phương mỉm cười gượng gạo, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đây là cháu dâu sao? Trông xinh đẹp thật đấy.”
Đã nhắc tới cô, Tô Mạt cũng nhanh chóng gọi một tiếng thím.
“Trời ơi, cháu xinh đẹp thật đấy, giọng nói cũng ngọt ngào. Thím nghe nói, bí thư Canh ở công xã này là họ hàng của cháu à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-155.html.]
Tô Mạt đáp: “Vâng, là chú của cháu.”
Lý Nguyệt Nga mỉm cười nói tiếp: “Hiện tại không phải là bí thư công xã nữa, là bí thư huyện ủy.”
Phương Xuân Phương dừng lại, có lẽ sau này phải xem lại cuộc hôn nhân này.
Con trai này ở bộ đội, hệ thống khác nhau nên không giúp ích gì được cho nhà bà ta, nhưng chú của người con dâu này thì khác…
Lúc này, thái độ lại càng thân thiện hơn trước đó.
Lý Nguyệt Nga và Phương Xuân Phương trò chuyện khoe khoang hơn nửa tiếng thì đứng dậy chuẩn bị quay về.
"Ôi chao, bà sui à, hiếm khi bà tới đây một chuyến, ăn cơm tối rồi về chứ." Phương Xuân Phương giữ bà ấy lại.
"Không được. Ngày mai Tiểu Mạt phải đi làm ở công xã, tôi phải trở về chuẩn bị." Lý Nguyệt Nga nói.
“Được, vậy lần sau lại ăn." Phương Xuân Phương cười nói rồi nói với Tô Mạt: "Cháu dâu, sau này cháu đi làm ở công xã thì hãy về nhà thím ăn cơm cùng với Tiểu Lan. Tất cả mọi người đều là thân thích, không cần khách khí như thế."
Tô Mạt cười gật đầu, không trả lời.
Đây là lần đầu tiên cô gặp mẹ chồng của Lục Tiểu Lan, người này nhìn có cảm giác rất khôn khéo.
Trước khi lên xe, Lý Nguyệt Nga vỗ tay Lục Tiểu Lan: "Có rảnh thì con hãy về nhà nhiều hơn."
Trong mắt Lục Tiểu Lan chứa đầy nước mắt, cô ấy biết mẹ cố ý tới nơi này để làm chỗ dựa cho mình nên vội vàng gật đầu: "Ngày nghỉ tuần sau con sẽ trở về."
Việc ở hợp tác xã mua bán không nhiều, mỗi tuần đều có một ngày nghỉ.
Sau khi đưa tiễn nhóm người Lý Nguyệt Nga, hai mẹ con Phương Xuân Phương lại về phòng.
"Sợ rằng nhà họ Lục này sắp vùng dậy, vậy mà có đoàn trưởng. Cảnh Minh là người ngốc có phúc của kẻ ngốc, có được cuộc hôn nhân tốt." Phương Xuân Phương nói.
Dương Cảnh Minh và Lục Tiểu Lan là yêu đương tự do, lúc trước Phương Xuân Phương thấy nhà Lục Tiểu Lan không tệ, bản thân bà ta lại có công việc nên đồng ý.
Ngoại trừ việc sinh con thì bà ta rất hài lòng với đứa con dâu này.
"Đúng vậy, đúng là may mắn." Giọng điệu của Dương Lợi Mẫn đầy vẻ ghen tị.
Nếu nhà mẹ cô ta cũng khá giả thì cũng sẽ vững vàng chống lưng cho cô ta ở nhà chồng.
"Đúng rồi, trước đó nói muốn giới thiệu nữ binh đoàn văn công cho anh ba của cô ấy, có nên gọi Liễu Bình không mẹ?" Dương Lợi Mẫn sực nhớ ra điều gì đó.
Phương Xuân Phương ngẫm nghĩ: "Hình như con bé là cháu gái của chủ nhiệm Liễu."
"Hai tuần trước chủ nhiệm La có hai cái đám cưới. Con gái cưới người đoàn văn công xuất ngũ nên gọi Liễu Bình, hình như hôm đó cũng nhìn thấy chủ nhiệm Liễu."
"Thật sao?" Phương Xuân Phương lên tinh thần.
"Lừa mẹ làm gì." Dương Lợi Mẫn nói: “Liễu Bình đó có dung mạo không thể so với mọi người bây giờ, thảo nào người ta không nhìn cô ta."
Cô ta thổn thức: "Cũng do vận mệnh! Nếu lúc trước Liễu Bình có thể gả cho anh ba của Tiểu Lan, hiện tại đã thành vợ của đoàn trưởng."
Mặc dù bây giờ cô ta gả cho chù nhiệm hội ủy viên cách mạng, chức quan cũng không nhỏ.
Nhưng người đó đã gần năm mươi tuổi, là người đàn ông tái hôn sau khi vợ chết, năm ngoái đứa con trai của người đó đã kết hôn. Nhìn bên ngoài thì người đó vcos vẻ mặt hung dữ, không thể so sánh với Lục Trường Chinh.
Khó mà Liễu Bình bằng lòng, đổi thành cô ta thì cô ta cũng không chịu.
Có quyền thế thì sao, người đó có thể làm cha cô ta. Đừng nhìn người khác trước mặt thì lấy lòng, sau lưng không biết phỉ nhổ bọn họ như thế nào đâu.
"Người với người có mối nhân duyên, không thành đôi thì không có duyên." Phương Xuân Phương: "Vậy chắc hẳn Liễu Bình đó không phải là người tốt."
Con gái gia đình bình thường thì ai mà đồng ý gả cho người còn lớn tuổi hơn cha mình? Chắc hẳn cô ta thích quyền thế.
May mà hai người đó không kết hôn, nếu không thì bọn họ muốn mượn oai cũng khó khăn.
Trên đường trở về, Lý Nguyệt Nga áy náy nói với Tô Mạt: "Tiểu Mạt, ngại quá,vừa nãy mẹ mượn danh tiếng của bí thư Canh."
Tô Mạt khoát tay: "Mẹ à, không có gì đáng ngại." Bà ấy chỉ thổi phồng vài câu về quan hệ thân thiết với anh ta mà thôi, cũng không làm cái gì khác.
Nhưng mà Tô Mạt hiếu kỳ: "Mẹ ơi, sao mẹ không nói về Trường Chinh?"
"Mèo đi đường mèo, chó đi đường chó, nhà bà ta không có ai tham gia quân đội, tất nhiên nói tới người làm cán bộ thì bà ta sẽ nhớ hơn."
Tô Mạt mỉm cười, đừng thấy người dân không hiểu quan trường, nhưng sinh hoạt thông minh của dân chúng cũng không thể bỏ qua.