Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 156

Lý Nguyệt Nga thở dài: "Mẹ chồng của Tiểu Lan là người rất tính toán. Lúc trước, mẹ không quá đồng ý, nhưng Tiểu Lan thích người ta, cộng thêm đứa bé cảnh Minh cũng không tệ nên mẹ nghe theo lời con bé."

"Khi kết hôn, mẹ chuẩn bị đầy đủ đồ cưới cho Tiểu Lan, sợ rằng nhà chồng sẽ coi thường con bé."

"Ban đầu mọi chuyện còn tốt, Phương Xuân Phương đối xử với Tiểu Lan cũng không tệ. Nhưng có bà chị chồng phá nhà, thường xuyên trở về xúi giục mẹ cô ta, chia rẽ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người, cũng khiến cho Phương Xuân Phương thoải mái làm mẹ chồng ác độc."

"Cộng thêm Tiểu Lan còn chưa mang thai nên ầm ĩ thành như vậy." Vừa nãy khi bà ấy gặp con gái thì thấy cô ấy lại gầy hơn lúc trước, bà ấy đau lòng vô cùng.

"Mẹ nghĩ, các con có tiền đồ, đều đi làm ở công xã nên hãy làm chỗ dựa cho em gái con. Cha mẹ già rồi, con bé chỉ có thể dựa vào anh chị dâu như các con."

"Mẹ à, mẹ yên tâm, nếu Tiểu Lan gặp chuyện thì chúng con sẽ không mặc kệ." Tô Mạt vội vàng bày tỏ thái độ.

Ánh mắt Lục Trường Chinh trở nên lạnh lẽo, anh thật sự không biết chuyện của Lục Tiểu Lan, xem ra anh phải tìm thời gian tâm sự với Dương Cảnh Minh.

Mặc dù Tiểu Lan lớn lên ở nông thôn, nhưng cô ấy lớn lên trong sự cưng chìu của các anh trai, không thể để người khác bắt nạt cô ấy như vậy.

Đến đại đội, sau khi thả Lý Nguyệt Nga ở nhà họ Lục, lúc này hai người mới quay về.

Kỹ thuật lái xe của Lục Trường Chinh không tệ, mặc dù đường đi chật hẹp nhưng anh vẫn lái xe vững vàng vào trong sân nhỏ.

Chờ đến khi vào phòng, Tô Mạt nhìn thấy trên bàn trà còn hơn một nửa phần nho thì lộp bộp trong lòng.

Hỏng bét!

Tô Mạt chột dạ nhìn Lục Trường Chinh, mà dường như Lục Trường Chinh không nhìn thấy, anh nhặt lên hai cái túi hành lí lớn trước đó bị anh ném trên mặt đất rồi bắt đầu thu dọn đồ vật.

Trong phút chốc Tô Mạt không biết anh có nhìn thấy không, có nghi ngờ gì không.

Lục Trường Chinh nhìn thấy dáng vẻ của Tô Mạt qua đuôi mắt, âm thầm cười trộm.

Xem ra vợ anh đã nhận ra bí mật của cô đã bị bại lộ.

Lục Trường Chinh mượn cớ mang đồ ra ngoài rồi ở bên ngoài bận rộn một hồi, anh muốn xem thử Tô Mạt sẽ làm gì.

Chờ đến khi anh vào phòng, phát hiện nho trên bàn trà vẫn còn như cũ.

Anh không khỏi có chút nhíu mày, vợ anh đây là chuẩn bị ngả bài với anh rồi? Hay là đã nghĩ ra cái cớ hay nào đó?

Lục Trường Chinh lấy ra một bì thư từ túi hành lý rồi đưa cho Tô Mạt.

"Vợ ơi, anh đã rút ra một nghìn văn tiền từ sổ tiết kiệm bên bộ đội, còn có tiền lương tháng này đều ở trong này, em lấy đi."

Tô Mạt nhận bì thư, lấy tiền ra đếm, tổng cộng có một nghìn một trăm chín mươi lăm tệ.

Tiền lương của Lục Trường Chinh là tám mươi chín tệ, mỗi tháng phải trừ mười bốn tệ tiền ăn, cộng thêm tháng mười anh còn gửi ba mươi tệ cho cô. Hiện tại còn lại một trăm chín mươi lăm tệ, anh chưa tiêu một đồng.

"Trong khoảng thời gian này anh không xài tiền sao?"

"Lần trước anh về đơn vị, vợ cho anh năm mươi tệ mà anh còn chưa tiêu hết." Ngoại trừ việc anh mua đồ cho vợ thì anh không dùng tiền cho những chuyện khác.

Tô Mạt cong môi, anh biết kiếm tiền mà không tiêu tiền thì là người đàn ông tốt nhất rồi.

"Vậy anh không có tiền phải nói với em." Tô Mạt nói, cô cất tiền trong ngăn kéo tủ trên giường.

Tô Mạt âm thầm tính toán, cộng thêm tiền Lục Trường Chinh vừa đưa, hiện tại trong tay cô đã có hơn năm nghìn chín trăm tệ

"Trường Chinh, sau khi anh thăng chức thành đoàn trưởng thì tiền lương mỗi tháng là bao nhiêu?"

"Bây giờ anh không ở khu quân đội tiền tuyến nên tiền lương sẽ thấp hơn, mỗi tháng được một trăm hai mươi bảy tệ." Lục Trường Chinh trả lời.

Nếu là bộ đội tiền tuyến, tiền lương có thể lên tới một trăm bốn mươi mốt tệ, tiền lương của đoàn trưởng lâu năm có thể lên tới một trăm năm mươi chín tệ.

Tô Mạt gật đầu: "Vậy cũng rất cao, tiền lương của em là hai mươi bảy tệ rưỡi."

Lục Trường Chinh bật cười: "Không sao, tiền lương của anh đều đưa cho em."

Khi Tô Mạt nói chuyện thì cô cũng đang quan sát Lục Trường Chinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-156.html.]

Cô có thể xác định, chắc chắn Lục Trường Chinh đã thấy nhớ, chỉ là dường như anh không để tâm. Có lẽ, cũng không phải anh không thèm để ý.

Hiện tại Lục Trường Chinh được điều về đây, chắc chắn tần suất về nhà của anh sẽ tăng lên. Cho dù cô dùng dị năng cẩn thận như thế nào, ít nhiều đều sẽ để lại dấu vết.

Khi không sống chung thì còn có thể giấu được. Thường xuyên sống chung, muốn giấu diếm thì rất khó khăn.

Huống chi Lục Trường Chinh vẫn là quân nhân, năng lực quan sát tuyệt đối không thể khinh thường.

Tô Mạt bưng dĩa lên, thăm dò: "Trường Chinh, anh ăn nho không?"

Lục Trường Chinh cong môi: "Em muốn anh ăn sao?"

"Ăn đi." Tô Mạt đưa dĩa tới.

Lục Trường Chinh bóc hai quả nho ăn, rất ngọt, rất ngon.

"Đây là loại nho gì?"

"Nho đen Kyoho." Tô Mạt nói. Cô thấy Lục Trường Chinh ăn xong thì bóc một quả đút cho anh ăn.

Có một khoảng thời gian Tô Mạt liên tục bổ sung tri thức về nông nghiệp, nên cô biết hiện tại trong nước là có loại nho "Nho đen Kyoho".

Loại nho này là từ Nhật Bản, năm 1959 nhập nho vào nước ta. Chỉ là hiện tại, chắc hẳn loại nho này còn chưa to như vậy, nho của cô là loại đã cải tiến từ hậu thế.

Hai vợ chồng cứ như vậy, anh một quả em một quả ăn hết nho.

Lục Trường Chinh không hỏi thêm, Tô Mạt cũng không nói tiếp, chỉ là ngầm hiểu lẫn nhau.

Tô Mạt âm thầm cân nhắc nên dùng cách nào, mới không khiến Lục Trường Chinh cảm thấy sợ hãi, cho rằng cô là quái vật rồi đưa cô đến viện nghiên cứu khoa học.

Hay là dứt khoát không nói? Để tự anh phát hiện, anh có thể tự phát hiện thì ít nhất đó là chuyện của anh rồi?

Tô Mạt còn chưa suy nghĩ rõ ràng, Lục Trường Chinh đã mở miệng trước.

"Vợ àg, nhiệm vụ trước đó anh từng làm, anh có hợp tác với một tổ chức nhỏ bí mật. Người trong tổ chức nhỏ đó cực kỳ khó lường."

"Có một người, sức mạnh cực kỳ lớn, một mình người đó có thể nâng một vật có khối lượng khổng lồ mà dường như không tốn sức nào. Còn có một người có tốc độ thật chạy rất nhanh, người đó chạy mà ô tô không đuổi theo kịp."

"Còn hai người nữa, có năng lực gì thì bọn anh không thấy, nhưng có lẽ cũng cực kỳ siêu phàm."

Tô Mạt:...

Đây không phải là dị năng sức mạnh và dị năng tốc độ sao?

Cho nên, thật ra dị năng giả đã có từ lâu rồi sao? Chỉ là những người dân nhỏ như bọn họ không biết mà thôi.

Lục Trường Chinh đã nói đến mức này, chắc hẳn anh đã đoán từ trước. Trước đó anh giả vờ như không thấy nho, chắc hẳn là không muốn cô khó xử.

Anh thấy cô chủ động thì chừa đường đi cho cô.

Tô Mạt hắng giọng: "Vậy nếu như em cũng có năng lực không giống người bình thường, anh có sợ không?"

Lục Trường Chinh lắc đầu: "Sẽ không. Anh chỉ cảm thấy rất vinh hạnh vì anh có thể lấy được người vợ ưu tú như vậy."

"Nếu em không muốn nói thì sao?"

"Vậy thì không nói, anh cũng không cần phải biết." Lục Trường Chinh nghiêm mặt: "Chỉ là, vợ à, anh muốn em xác nhận một việc."

"Mang thai có ảnh hưởng với em không?"

Anh nghĩ đến chuyện vợ sa sút tinh thần khi mang thai, cùng với chuyện cô té xỉu hôm nay, trong lòng Lục Trường Chinh lờ mờ cảm thấy sợ hãi.

"Có chút ảnh hưởng." Có nhãi con tính tình không tốt, không biết sau này cô có lại nổi cáu hay không.

"Chuyện đó có nguy hiểm với cơ thể em không?"

"Khó mà nói, cũng có khả năng." Lỡ như khó sinh thì sao?

Lục Trường Chinh trầm mặc, một lúc lâu anh đau khổ nói: "Vợ ơi, chúng ta hãy từ bỏ đứa nhỏ."

Bình Luận (0)
Comment