Tô Mạt ngây ngẩn cả người: "Vì sao?"
"Đứa bé này sẽ là mối nguy hại với em thì chúng ta không cần nó nữa. So với con cái thì em quan trọng hơn." Lục Trường Chinh nhìn Tô Mạt chăm chú: "Sau này không sinh nữa, bệnh viện có đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, chúng ta đi lấy món đồ đó là được."
"Không muốn đứa con thì anh không sợ cha mẹ anh trách móc sao?" Tô Mạt sợ hãi vì Lục Trường Chinh.
"Anh cả anh hai anh đều đã có con, nhà anh không cần anh nối dõi tông đường. Anh không có con thì không có con, em khỏe mạnh là được." Nhớ tới cảm giác trái tim anh suýt ngừng đập vào buổi chiều, anh thực sự không muốn trải qua chuyện đó nữa.
"Sau này nếu cha mẹ trách móc, anh sẽ nói là vấn đề của anh."
Anh cũng không phải thích trẻ em lắm, anh chỉ thích trẻ em do vợ anh sinh mà thôi. Nếu có con mà không có vợ, vậy còn không bằng không cần con cái.
"Anh nói thật chứ?" Tô Mạt nhìn Lục Trường Chinh chằm chằm.
"Ừm!" Lục Trường Chinh nhìn Tô Mạt, nghiêm túc gật đầu.
"Ngày mai sau khi em báo danh thì hãy xin nghỉ. Chúng ta đi tới bệnh viện thành phố, nơi đó điều kiện tốt hơn, an toàn hơn."
Cô biết Lục Trường Chinh mốn tốt cho cô vì anh thích cô, chỉ là cô không ngờ anh có thể làm tới mức này.
Người trong thời đại này thì rất xem trọng con nối dõi, đặc biệt là ở nông thôn, bọn họ xem trọng việc nhiều con nhiều phúc. Không có trẻ em thì mọi công việc đều không có nhân công.
Lục Trường Chinh đối xử với cô chắc hẳn là tình yêu trong sách nói sao?
Trong lòng Tô Mạt có dòng nước ấm lướt qua.
Từ khi hai người quen nhau, cô đều chú ý tới mọi việc anh làm. Đối với cô đó là sự quan tâm thật lòng.
Có lẽ cô đã tin tưởng anh hơn.
Tô Mạt quyết định đánh cược một lần.
Thua, thảm nhất cũng chỉ là rút lui sớm hơn mà thôi! Dù sao cái mạng này cũng là do cô nhặt được.
Tô Mạt lấy ra một hạt giống cải thìa từ trong không gian, nói với Lục Trường Chinh: "Anh xem."
Nói xong, cô sử dụng dị năng. Chỉ thấy hạt giống mọc rể nảy mầm với tốc độ cực nhanh trên tay Tô Mạt, cuối cùng phát triển thành cải thìa tươi ngon mọn nước.
"Đây chính là năng lực của em. Có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng, cũng có thể cất giữ đồ vật." Nói xong, cô lại lấy ra một cây cải trắng từ không gian.
Lục Trường Chinh khiếp sợ trợn mắt há mồm.
Anh không ngờ năng lực của vợ mình lợi hại như vậy.
Phải biết, bây giờ quốc gia đang thiếu lương thực nghiêm trọng, nếu có thêm nhiều người như vợ anh, nói không chừng vấn đề lương thực của quốc gia sẽ được giải quyết.
Bỗng nhiên, Lục Trường Chinh nghĩ đến điều gì, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "NVợ ơi, những người ở Thượng Hải liên tục tới đây, có phải hay vì em mà tới không?"
Anh lo rằng những người đó biết năng lực của vợ anh, muốn bắt vợ anh bán mạng vì bọn họ.
Tô Mạt lắc tay: "Không phải, những người đó tới đây vì tiền. Cha mẹ em còn không biết năng lực này của em."
Tô Mạt không tiện nói mình xuyên sách, bởi vì bây giờ cô cũng không rõ, cuối cùng đây là thế giới trong sách, hay là thế giới song song.
Nếu nói chỉ là sách, vậy những người bên cạnh cô, mỗi người đều sống sờ sờ, có m.á.u có thịt, không giống như những người trong trang giấy.
Tô Mạt lại viện cớ: "Em có năng lực này vì đầu năm ngã cầu thang, hôn mê mấy ngày, sau khi tỉnh lại mới có."
Đúng là vào đầu năm, nguyên chủ từng ngã cầu thang, hôn mê mấy ngày.
"Sau này em mới phát hiện mình có năng lực không giống như người bình thường nên cực kỳ sợ hãi, sợ bị người khác xem như yêu quái, không dám cho người khác biết." Sau khi đất nước được thành lập, động vật cũng không thành tinh.
"Em mới vừa tìm ra quy luật, còn chưa kịp nói cho cha mẹ biết, trong nhà lại gặp nạn. Hiện tại cha mẹ em ở chuồng bò, em thì càng không dám nói với bọn họ, sợ bọn họ lo lắng."
"Em vừa nghe anh nói, em mới biết được thì ra trên đời này không chỉ có một người như em."
Sau khi tiêu hóa xong tin tức của Tô Mạt, Lục Trường Chinh hỏi: "Vợ ơi, còn ai biết em có năng lực này không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-157.html.]
"Ngoài em ra, chỉ có anh biết."
Lục Trường Chinh thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc lên tiếng: "Dù thế nào em cũng phải che giấu năng lực này, đừng cho bất kì ai biết, cũng đừng nên sử dụng ở bên ngoài."
Anh sợ rằng vợ nghe anh nói còn có những người khác sẽ chủ quan, không cẩn thận bị người khác phát hiện.
Lòng người rất khó nói, có vài người rất khó kiềm chế khi đứng trước cám dỗ to lớn. Nếu như việc này truyền đến tai cấp trên, vợ anh sẽ rất nguy hiểm.
Hiện nay tình hình đất nước rất phức tạp, có năng lực này dễ dàng bị người khác để mắt tới.
Chính trị vốn đã màu xám, anh không muốn vợ mình bị cuốn vào rồi trở thành quân cờ đổi chác trong tay người khác.
"Anh yên tâm, em sẽ không để người ta biết. Em vô cùng tin tưởng anh nên mới nói với anh." Thi thoảng, người đàn ông cũng cần bạn dỗ dành.
Lục Trường Chinh nghe xong, trong lòng như được rót mật.
Vợ sẵn sàng chia sẻ cho anh biết bí mật quan trọng thế này. Điều đó chứng tỏ trong lòng vợ đã có anh.
Lục Trường Chinh ôm lấy Tô Mạt, hôn cô một cái thật mạnh.
"Vợ à, em yên tâm. Anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cho em và cha mẹ anh."
Anh và Canh Trường Thanh cùng nhau hợp tác. Mặc dù không cứng như sắt, nhưng những người đó muốn làm gì ở chỗ này, cũng không dễ dàng như vậy.
Vui mừng chưa được bao lâu, nghĩ đến ngày mai phải dẫn vợ đi bệnh viện, tâm trạng của Lục Trường Chinh lại suy sụp.
Tuy rằng vợ quan trọng hơn con, nhưng vẫn tiếc nuối vì không thể có con với vợ, đồng thời cũng đau lòng. Bây giờ con vẫn chưa thành hình, nhưng muốn lấy con từ trong bụng ra chắc sẽ rất đau.
Buổi tối, Lục Trường Chinh nấu cơm. Nấu cơm xong, lại đun một nồi nước nóng rồi bảo Tô Mạt đi tắm rửa.
Ngày mai đi bệnh viện, chỉ sợ vài ngày sau vợ không thể chạm vào nước, vợ anh thích sạch sẽ, nên tắm trước.
Thấy còn nước thừa, anh nhân cơ hội tắm rửa.
Nhìn Lục Trường Chinh cầm khăn ngồi trên giường gạch lau tóc, Tô Mạt bỗng nhiên có xúc động muốn gần gũi với anh.
Sinh mệnh của hai đứa nhỏ kia rất mạnh mẽ, động tác của bọn họ chỉ cần nhẹ nhàng một chút sẽ không có ảnh hưởng.
Nghĩ đến đây, Tô Mạt đột nhiên lao tới chui vào lòng anh, ôm cổ rồi hôn lên môi anh.
Lục Trường Chinh mạnh mẽ hít sâu, vội vàng ngăn Tô Mạt lại, khàn giọng hỏi: "Vợ ơi, em làm gì thế?"
Chỉ ngủ bên cạnh đã vô cùng khó khăn với anh, lúc này vợ còn trêu chọc, là muốn lấy mạng anh hay sao?
"Em muốn gì, anh không biết sao?" Tô Mạt thổi hơi bên tai Lục Trường Chinh.
Lục Trường Chinh chỉ cảm thấy có một ngọn lửa tuôn xuống dưới, thở hổn hển đẩy Tô Mạt ra: "Vợ à, em đừng làm loạn, ngày mai còn phải đến bệnh viện."
Trông Lục Trường Chinh có vẻ như gặp đại địch, Tô Mạt cảm thấy buồn cười, cũng bật cười khanh khách.
Dưới ánh đèn vàng dầu hỏa mờ tối, dáng vẻ cười duyên, đôi mắt quyến rũ của Tô Mạt giống như yêu tinh câu dẫn hồn phách, Lục Trường Chinh chỉ cảm thấy cả đầu tê dại, vội vã dời mắt đi.
"Ngày mai chúng ta không đi bệnh viện." Tô Mạt nói.
"Vậy sao được? Thừa dịp thai còn nhỏ, em có thể đỡ bị đau hơn." Lục Trường Chinh không đồng ý.
"Không cần đi, em không sao, em có thể sinh con ra."
"Vợ ơi, em đừng làm loạn nữa. Với anh con không quan trọng, em đừng đánh cược với sức khỏe của mình." Lục Trường Chinh nghiêm túc nói, anh sợ Tô Mạt sẽ bất chấp sức khỏe vì đứa con.
"Em không có làm loạn. Em nói thật, trước đó em chỉ muốn xem thái độ của anh mà thôi. Sức khỏe em rất ổn, cục cưng cũng rất khỏe."
"Ổn thật không, sao buổi chiều em lại té xỉu?" Lục Trường Chinh không tin lắm.
Tô Mạt đột nhiên nhào qua kéo tay Lục Trường Chinh đặt lên bụng: "Bởi vì bên trong có một cục cưng, có lẽ cũng có sức mạnh giống như em."
Tô Mạt giải thích với anh chuyện cô dùng sức mạnh của mình để nuôi dưỡng em bé, sau đó kích thích đứa trẻ, rồi sức mạnh bị hút sạch.
"Vì thế chỉ cần em không thích thích em bé thì sẽ không sao hết. Lục Trường Chinh, em có thể cảm nhận, trong này có hai cục cưng."