Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 158

Lục Trường Chinh bối rối, lúc thì kinh ngạc vui mừng lúc thì lo lắng, trong lòng thấp thỏm không yên, tâm trạng cũng hồi hộp theo.

"Vợ ơi, em nói thật chứ?" Một lúc lâu sau, Lục Trường Chinh run run hỏi.

Không phải ai cũng sinh được thai sinh đôi. Huống hồ, trong đó còn có một đứa có năng lực khác biệt giống như vợ.

Sau khi ngạc nhiên, anh vô cùng lo lắng.

Bây giờ nó chưa được hai tháng đã biết hút sức mạnh của vợ, nếu như lớn hơn một chút thì không biết thế nào.

"Vợ ơi, em khẳng định không sao chứ?" Anh không hiểu những điều này, sợ đứa bé lớn hơn sẽ hại vợ, nhưng lại mơ hồ có chút chờ mong đứa bé có thể chào đời.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh tuyệt đối không muốn bỏ con của bọn họ.

"Gần như chắc chắn không sao, em sẽ thường xuyên để ý." Tô Mạt nói.

Từ khi mang thai hai đứa bé này đến giờ vẫn chưa giày vò cô, có lẽ bọn nhỏ rất ngoan.

"Được! Vợ ơi, Lỡ như có vấn đề gì đó thì anh không cần nó, em quan trọng hơn." Mặc dù biết vợ không phải là người liều mạng, nhưng anh vẫn lo lắng dặn dò cô.

Tô Mạt gật đầu.

Tâm trạng căng thẳng qua đi, Lục Trường Chinh thấy Tô Mạt vẫn còn ngồi, vội vàng hỏi cô: "Vợ, em đừng ngồi, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng để bị lạnh."

Tô Mạt không đồng ý, chỉ nhìn sâu vào mắt anh.

Lục Trường Chinh hơi xấu hổ, nuốt nước bọt nói: "Vợ à, mẹ dặn có thai không thể như thế."

Lý Nguyệt Nga sợ Lục Trường Chinh không có lúc chừng mực. Chiều nay lúc mua đồ ở hợp tác xã mua bán, bà ấy đã lén dặn anh, sợ anh trẻ tuổi nóng tính không kiềm được nên càng thổi phồng sự thật dọa anh một trận.

Tô Mạt thấy Lục Trường Chinh không hề bị lay động, đành phải hừ lạnh, đưa lưng về phía Lục Trường Chinh, nằm xuống nghỉ ngơi.

Lục Trường Chinh thực sự khổ không thể tả, anh cũng muốn đấy, nhưng vì vợ, sao anh có thể.

Sau khi nằm xuống, Lục Trường Chinh sợ đụng chạm sẽ gây gỗ, anh nằm cách Tô Mạt một cánh tay, không dám lại gần.

Tô Mạt nằm xuống, càng nghĩ càng giận, hiếm khi cô chủ động một lần, Lục Trường Chinh chẳng thèm nể mặt.

Thế là cô xoay người nằm sấp trên người Lục Trường Chinh, bắt đầu trêu chọc anh, chờ anh bị châm lửa, cô sẽ từ chối, khiến anh nghẹn chết.

Nhưng chẳng biết sao dù cô trêu chọc thế nào Lục Trường Chinh vẫn không hành động, nhiều nhất là trêu chọc lại bắt cô hôn thật mạnh.

Trêu chọc một lúc lâu, Tô Mạt cũng mệt mỏi, đẩy Lục Trường Chinh ra, xoay người nằm ngủ.

Người đàn ông chó! Định lực thật mạnh mẽ!

Lục Trường Chinh thực sự khóc không ra nước mắt!

Lúc này thì hay rồi, vợ anh không vui, anh cũng sắp nổ tung.

Anh đành phải đứng lên mặc áo mỏng đi ra ngoài đứng một lúc lâu, chờ độ nóng trong người giảm đi, mới rón rén về giường ngủ.

Thời gian cuối năm 1971 cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, hai người đang ngủ chào đón năm 1972.

*

Sáng sớm Tô Mạt thức dậy, vệ sinh cá nhân cho mình xong, cô xõa tóc thắt b.í.m thật đẹp lại mặc vào chiếc áo bông mới may.

Ngày đầu tiên đi làm trong năm mới, nhất định phải có một ngoại hình đẹp.

Lúc này, đang chú trọng “tất cả vì tập thể", tết Nguyên Đán không có ngày nghỉ, mỗi tuần đơn vị chỉ nghỉ một ngày, gặp khi bận rộn lại càng không được nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi, đó là chuyện sau năm 1995.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-158.html.]

Nhưng mà Tô Mạt cũng may mắn, Tết Nguyên Đán năm nay đúng vào ngày thứ bảy, nói cách khác, cô làm việc một ngày lại có thể nghỉ ngơi.

Sáng sớm, Lục Trường Chinh dậy làm bữa sáng, làm xong thì lén quan sát nét mặt của vợ anh. Thấy vợ không khó chịu, anh mau chóng chạy tới ôm hôn cô.

"Vợ à, hôm nay anh đi hỏi bác sĩ, nếu có thể thì tối nay chúng ta sẽ làm chuyện ấy." Có trời mới biết, tối qua anh ngủ khó khăn cỡ nào, vợ anh thì ngược lại, ngủ khá ngon giấc.

Tô Mạt đẩy anh ra: "Nghĩ hay lắm." Bà đây không hầu hạ.

Lục Trường Chinh cười, chờ Tô Mạt ăn sáng xong, anh lái xe chở cô đến ký túc xá công xã, sau đó lại lái xe vào trong thành phố làm việc của mình.

Hôm nay đội đi trước cũng sắp đến, hai ngày nữa đại bộ đội sẽ tới đây, Lục Trường Chinh có rất nhiều việc phải bận rộn.

Lý Hồng Quân đã sớm được Canh Trường Thanh dặn dò phải quan tâm Tô Mạt. Cho nên, ông ta dặn chủ nhiệm phòng làm việc Lý Vận Vượng phải sắp xếp cho Tô Mạt ổn thỏa.

Hôm nay sáng sớm Lý Vận Vượng đã tới rồi. Chờ Tô Mạt đến, anh ta nhiệt tình dẫn cô tới phòng làm việc.

Đừng nhìn chức vụ của Tô Mạt không cao, nhưng vì chức danh "đặc phái", cấp trên lại cử người chăm sóc, vì thế công xã đã sắp xếp cho cô một phòng làm việc riêng.

Phòng làm việc ở tầng hai, dù đã lấn ra sát mép cũng không rộng lắm, nhưng ngũ tạng bên trong đầy đủ, bàn làm việc, ghế dựa, tủ hồ sơ, bình nước, những thứ này đều được bố trí đầy đủ.

"Nghiên cứu viên Tô, đây là phòng làm việc sắp xếp cho cô. Cô xem, nếu có thiếu thứ gì, hãy nói với tôi. Tôi sẽ cho người sắp xếp thêm." Lý Vận Vượng cười.

Chú là bí thư huyện ủy, chồng là đoàn trưởng, anh ta không dám đắc tội với loại người như vậy.

"Chủ nhiệm Lý, anh khách sáo quá, anh gọi tôi là Tiểu Tô được rồi." Tô Mạt vội vàng nói: "Một lát nữa tôi xem, nếu như có cần thứ gì, tôi sẽ xin anh."

Dù sao cũng là khoa viên cấp hai mươi hai, cô chỉ là nhân viên nhỏ khóa hai mươi tám, không dám múa rìu qua mắt thợ, vẫn nên dành sự tôn trọng cơ bản cho người khác.

Thấy đối phương khách sáo, nụ cười của Lý Vận Vượng cũng chân thành hơn.

"Phòng làm việc bên cạnh cô là của hai cán sự nông nghiệp. Tôi nghĩ bố trí phòng làm việc của cô ở đây nên mọi người dễ liên lạc."

"Vẫn là chủ nhiệm Lý suy nghĩ chu đáo." Tô Mạt khen tặng.

"Đây là cơ cấu nhân viên công xã mà tôi đã chỉnh sửa, cô xem thử đi, mau chóng làm quen." Lý Vận Vượng cầm hai tờ giấy trên tay đưa cho Tô Mạt, có lòng tốt bán món hời cho cô.

"Thật sự cảm ơn chủ nhiệm Lý." Tô Mạt vội nhận lấy bằng hai tay, chuyện này với cô mà nói là sự giúp đỡ kịp thời.

Chờ sau khi Lý Vận Vượng rời đi, Tô Mạt vào phòng làm việc đọc tài liệu anh ta vừa đưa.

Trước kia công xã Hồng Kỳ có mười bảy cán bộ và nhân viên, hôm nay cộng thêm cô là mười tám người.

Từ trong tài liệu Lý Vận Vượng đã chỉnh sửa có thể thấy, cơ bản được chia ra làm hai hệ thống giống với Bí thư huyện ủy và Huyện trưởng ở đời sau.

Đảng ủy có bí thư, bí thư đảng ủy, bộ trưởng vũ trang, cán sự vũ trang, cán sự tuyên truyền, cán sự tổ chức, bí thư đoàn ủy, chủ nhiệm liên hiệp, chủ nhiệm phụ nữ, mỗi chức một người.

Bên công việc hành chính có xã trưởng, chủ nhiệm phòng làm việc, cán sự dân sự, cán sự quản lý, cán sự nông nghiệp, cán sự chăn nuôi, cán sự thủy lợi, kế toán, ngoài cán sự nông nghiệp có hai người, những chức khác đều do một người đảm nhiệm.

Lý Vận Vượng sửa lại rất tỉ mỉ, mỗi chức vụ là ai, nhiệm vụ sơ lược trong công việc đều được ghi rõ ràng.

Tô Mạt rất biết ơn anh ta, nếu tự mình tìm hiểu, ít nhất phải mất vài ngày.

Trong những người này, trước kia Tô Mạt biết ba người.

Một người là bí thư đảng ủy Phó Minh, lúc Canh Trường Thanh còn ở đây, cô từng tiếp xúc vài lần.

Một người là chồng Lục Tiểu Lan, cán sự tổ chức Dương Cảnh Minh.

Còn một người nữa là Lý Hồng Quân, ban đầu là xã trưởng, bây giờ là bí thư.

Hiện nay tạm thời xã trưởng mới vẫn chưa được chọn, không biết cấp trên sẽ cử người như thế nào đến.

Tô Mạt hy vọng sẽ không cử người khó đối phó, dù sao chức vụ của cô được xếp vào bên hành chính công việc, xã trưởng cũng xem như là lãnh đạo trực tiếp của cô.

Sau khi đọc xong, Tô Mạt cất hộp cơm tráng men cô mang tới, sau đó cầm bình thủy đến tiệm cơm công xã để lấy nước nóng.

Bình Luận (0)
Comment