Tiệm cơm công xã nằm bên cạnh tòa nhà văn phòng, một mặt bằng khá rộng rãi, cán bộ công xã, tập thể công nhân viên chức công xã sản xuất, công nhân viên chức đơn vị hành chính sự nghiệp khác, không mang theo cơm đều có thể xuống đây ăn cơm.
Tô Mạt hỏi chị ở tiệm cơm cách mua phiếu, để tránh ăn một bữa cơm trưa cũng trở thành vấn đề.
Sau lời chỉ dẫn của chị ấy, Tô Mạt tìm đến chủ nhiệm tiệm cơm, mua phiếu cơm và phiếu đồ ăn tháng này.
Phiếu cơm là một hào năm một cân, tất cả đều là loại hai cân, Tô Mạt mua 10 cân. Phiếu đồ ăn có hai loại: năm xu và một hào, Tô Mạt mua mỗi loại 20 phiếu, tổng cộng hết 4,5 tệ.
Mua xong, Tô Mạt tranh thủ thời gian trở về tòa nhà văn phòng.
Ở trong phòng làm việc ngắm cá một lát, Phó Minh mới xuống gọi nói Lý Hồng Quân tìm cô, Tô Mạt vội cầm sổ ghi chép đi lên.
Vẫn là phòng làm việc trước kia của Canh Trường Thanh, Lý Hồng Quân ân cần hỏi thăm Tô Mạt vài câu trước, sau đó yêu cầu cô lập một bản kế hoạch làm việc cho năm đầu.
Dù sao trước đây không có chức vụ này, lúc đó ông ta còn hỏi Canh Trường Thanh là sắp xếp công việc thế nào cho Tô Mạt, Canh Trường Thanh nói thẳng với ông ta rằng bảo Tô Mạt lập kế hoạch công việc là được.
Tô Mạt đương nhiên rất hài lòng, tốt nhất là cô có thể tự mình sắp xếp công việc. Sau khi về phòng làm việc, cô bắt đầu múa bút thành văn.
Đến giờ cơm, Tô Mạt nhanh chóng cầm hộp cơm đến tiệm cơm công xã.
Lúc đến tiệm cơm, đã có rất nhiều người.
Tô Mạt có cảm giác như bà ngoại Lưu bước vào đại quan viên, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, dù sao đây là lần đầu tiên cô ăn ở tiệm cơm thời đại này.
Tô Mạt theo sau xếp hàng gọi món chính trước. Hôm nay món chính là bánh bao, hai phiếu cơm một cái, cô thấy bình thường đồng chí nữ chỉ ăn một cái, bây giờ cô lại ăn hai cái.
Rau giá năm xu một phần, mùa đông cũng không có rau gì, chỉ có rau cải trắng. Lần đầu tiên ăn ở tiệm cơm, Tô Mạt cũng gọi một phần.
Có hai loại thịt xào rau, một là bí đao xào thịt, hai là củ cải xào thịt đều giá giá một hào năm xu. Tô Mạt gọi một dĩa bí đao xào thịt, toàn là bí đao, chỉ có vài miếng thịt.
Hôm nay là ngày đầu năm mới, tiệm cơm còn cố tình làm vài món thịt lợn, cá kho, hai hào một phần, Tô Mạt cũng gọi một phần.
Dĩ nhiên cá kho này không thể giống như tiệm cơm quốc doanh, cho bạn cả một con, chỉ có hai khứa mà thôi.
Ăn cơm xong, Tô Mạt âm thầm cảm thán, đồ ăn ở tiệm cơm công xã cũng được.
Tính sơ qua hai cánh bánh bao sáu phiếu hào, cải xanh năm hào, một dĩa thịt xào một xu rưỡi, một phần cá kho hai xu.
Có thịt có đồ ăn, một bữa cơm thịnh soạn như vậy chỉ tốn bốn xu sáu, không hề đắt chút nào so với tiệm cơm quốc doanh.
Chờ sau khi nghe người khác nói chuyện phiếm, Tô Mạt mới biết vì hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, tiệm cơm mới nấu nhiều món ngon như vậy.
Ngày thường không tốt như vậy, phần lớn đều là lương thực phụ và thức ăn chay, vài ba hôm mới có thịt xào rau giá một hào rưỡi.
Dĩ nhiên thịt xào rau cũng có, nhưng người bình thường không ăn nổi.
Người bình thường cũng không dám ăn như Tô Mạt.
Một bữa cơm ăn hết năm hào, chỉ riêng bữa trưa, một tháng đã tốn hơn mười mấy tệ, nhà ai ăn nổi? Thời gian còn lại còn muốn sống hay không?"
Sau bữa trưa, Tô Mạt lại đi bộ đến bưu điện công xã, đang định đặt mua tờ “Báo cáo khoa học” một năm, kết quả được cho biết tạp chí này đã ngừng phát hành.
Tô Mạt: "..."
Không biết lịch sử, thật sự là hại c.h.ế.t người.
Kế hoạch lại bị làm xáo trộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-159.html.]
Nhưng cô nhớ rõ, trong sách lịch sử cô từng đọc, năm 1973 có một đại lão phát biểu luận văn trên tạp chí này.
Tô Mạt đoán, chắc tạp chí này sắp phát hành lại.
Trước tiên, cô tận dụng thời gian này để nghiên cứu và thu thập thêm tài liệu, nếu có hiệu quả thì đăng tải trên báo địa phương trước cũng được tích lũy chút danh tiếng.
Đến bưu điện, cô lại muốn gọi điện thoại, bây giờ là khoảng thời gian nghỉ trưa, chắc ông ấy đang ở nhà.
Sau khi điện thoại kết nối, Tô Đình Đức bắt máy, Tô Mạt hỏi thăm trước, sau đó nói với Tô Đình Đức hôm nay cô bắt đầu đi làm, lại kể chuyện Lục Trường Chinh được thăng lên chức đoàn trưởng và được gọi về, sẵn tiện nói luôn chuyện cô đang có thai.
Tô Đình Đức vui mừng khôn xiết, nhà họ Tô bọn họ sắp có đời sau rồi.
"Mạt Mạt, cháu muốn ăn gì? Cứ nói với bác cả, bác cả làm xong sẽ gửi qua bưu điện cho cháu."
Tô Mạt nở nụ cười: "Bác cả, không cần đâu ạ, ở chỗ này cháu không thiếu đồ ăn."
"Vậy bác gửi tiền cho cháu mua đồ ăn."
Tô Mạt vội vã từ chối: "Bác cả, không cần đâu ạ, bây giờ cháu có tiền lương lại có tiền nhuận bút, tiền lương Trường Chinh cũng tăng lên. Coi như là tầng lớp có lương cao ở chỗ này, bác cả gửi tiền cho cháu sẽ bị người khác chú ý."
Tô Đình Đức nghẹn lời, lời Mạt Mạt nói cũng có lý.
"Vậy cháu muốn ăn gì, nhất định phải nói với bác cả."
"Dạ." Tô Mạt đồng ý, sau đó lại hỏi: "Bác cả, nấm thịt sốt lần trước ăn ngon không ạ?"
"Ăn vô cùng ngon." Tô Đình Đức cười haha, rất khen thưởng.
Cháu gái tặng quà cho ông ấy, trong lòng ông ấy rất vui, mỗi bữa đều ăn hơn hai bát cơm.
Tô Mạt nghe thấy Tô Đình Đức vui vẻ như vậy, nghĩ thầm làm thêm cho ông ấy vài lon, gửi qua đường bưu điện.
Hai bác cháu nói chuyện nhà một lát, Tô Đình Đức lại ngầm ra ám hiệu việc ở Thượng Hải đã giải quyết xong, Tô Mạt không cần lo lắng.
Tiền điện thoại rất đắt, hai người nói xong bèn cúp máy. Năm phút đồng hồ đã tốn 5,5 tệ.
Lúc trước khi hai người Phó Mạn Hoa đến chơi, cô từng hỏi họ là đối phương có tìm thấy đồ cất giấu chưa?
Hai người lập tức cho Tô Mạt uống liều thuốc an thần, nói những người như bọn họ biết chỗ giấu còn chưa tìm được cửa vào. Trừ khi những kẻ đó trắng trợn đào sâu ba thước, nếu không tỷ lệ tìm thấy cực thấp..
Sau khi trở về, bọn họ cũng tìm người bí mật canh chừng ba ngôi nhà.
Lúc ấy Tô Mạt từng nghĩ có nên mạo hiểm về Thượng Hải một chuyện thu hồi đồ vào không gian không. Nghe hai người nói xong, cô suy nghĩ lại.
Người nhà cũng không tìm được, điều đó chứng tỏ đồ được giấu rất kín đáo. Cô không nên trở về, lỡ như bị người khác để mắt tới, dẫn đường cho người ta sẽ không ổn.
Suy cho cùng, không gian cô cũng không lớn, lỡ như có quá nhiều đồ, cô không chứa hết nổi, để lại dấu vết làm manh mối cho người khác, vậy thật sự được không bù mất.
Việc ban nãy Tô Đình Đức nhắc tới chính là việc này, nhà đã sắp xếp người canh chừng, không để cô lo lắng.
Tô Mạt trả tiền điện thoại, đang định đi thì bị người đưa thư gọi lại nói có thư và giấy gửi tiền của cô.
Cô Mạt nhìn, là gửi từ tòa soạn báo Thượng Hải, tiền nhuận bút tháng mười hai ít hơn tháng trước, chỉ có 1,8 tệ.
Tô Mạt quay người nhận tiền gửi đến, sau đó lại đến hợp tác xã mua bán định mua cục than đá.
Thành phố Song Sơn được mệnh danh là thành phố than đá ở phía bắc, nơi này không thiếu than đá.