Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 160

Trước đó, Tô Mạt tưởng rằng mỗi tháng phát hai mươi cân than đá sẽ được mang về nhà đốt, bây giờ cô mới biết dùng để sưởi ấm phòng làm việc.

Buổi sáng cô chờ ở phòng làm việc, vừa mới bắt đầu vẫn ổn, nhưng càng ngồi càng lạnh, quả thật giống như trong hầm băng.

Cô tự hỏi sao trong phòng lại có chậu sắt, hóa ra dùng để đốt than đá.

Tô Mạt đưa cho Lục Tiểu Lan giấy xin phép mua hai mươi cân than được công xã đóng dấu phát vào buổi sáng. Lục Tiểu Lan nhặt cho Tô Mạt những thanh lớn chịu lửa, đồng thời còn đưa thêm cho Tô Mạt rất nhiều củi tốt để đố than.

Nhờ hào quang thành phố than đá, than đá ở chỗ này khá rẻ chỉ tốn ba hào tư.

Tô Mạt ôm than đá trở về. Sau khi đốt than đá, lúc này phòng làm việc không còn lạnh nữa.

Buổi chiều, cô lại múa bút thành văn.

Mùa đông, trời tối sớm, buổi chiều tan làm lúc năm giờ ba mươi. Đến giờ tan làm, Tô Mạt thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về.

Trước khi đi, Tô Mạt để ý tới than đá bên cạnh, cô nhíu mày.

Lúc nãy mới buổi trưa đã đốt hơn một cân than, chỗ này có hai mươi cân phỏng chừng đốt không được bao lâu. Xem ra sau này phải đốt tiết kiệm, hoặc mang theo một ít củi mới được.

Tô Mạt đang nghĩ có nên đi bộ về nhà không. Vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, cô thấy Lý Nguyệt Nga đang đánh xe lừa chờ ở bên ngoài.

Thấy Tô Mạt đi ra, Lý Nguyệt Nga vội vàng vẫy tay: "Tiểu Mạt, mau qua đây, mẹ đón con tan làm!"

Tô Mạt vừa kinh ngạc vừa cảm động: "Mẹ à, mẹ cố ý đến đón con tan làm à?" Mặc dù hôm nay không có tuyết rơi, nhưng gió rét thổi mạnh cũng rất lạnh.

"Đúng vậy, mau lên đây. Xe lừa mẹ đánh êm lắm, thằng ba lên núi rồi, không tới đón con được." Lý Nguyệt Nga cười, chờ Tô Mạt lên xe, bà ấy lập tức đánh xe lừa đi chậm rãi.

Sau khi Dương Cảnh Minh bước ra, nhìn thấy cảnh này thì âm thầm hoảng sợ. Anh ta đến hợp tác xã mua bán đón Lục Tiểu Lan về, kể cho cô ấy nghe chuyện này.

"Xem ra mẹ rất thích chị dâu ba, còn đánh xe lừa đến đón chị dâu ba tan làm." Dương Cảnh Minh nói.

"Chị dâu ba có thai, mẹ sợ chị ấy lái xe đi làm, trên đường đi không an toàn." Lục Tiểu Lan trả lời, giọng điệu có phần sa sút.

Hôm nay Lý Nguyệt Nga đến sớm, trước lúc này đã tới hợp tác xã mua bán nói cho Lục Tiểu Nga biết việc này. Lục Tiểu Lan đương nhiên rất mừng cho anh trai và chị dâu. Nhưng nghĩ tới mình, cô không khỏi cảm thấy mất mát.

Dương Cảnh Minh nghẹn lời, ngược lại an ủi cô: "Tiểu Lan, em đừng vội, bác sĩ đều nói hai chúng ta không có vấn đề. Chúng ta còn trẻ, có con là chuyện sớm muộn thôi."

Dương Cảnh Minh cũng hơi áp lực, anh ta là con trai một trong nhà, trách nhiệm hương khói đời sau đều đặt trên người anh. Nếu nhiều anh em như nhà Tiểu Lan thì hay biết mấy, bố mẹ cũng không liên tục thúc giục.

"Anh về nói với mẹ đừng nấu những thứ đó cho em uống nữa." Lục Tiểu Lan lên tiếng.

Cô ấy cũng không muốn xung đột với mẹ chồng, cứ nghĩ làm như bác gái chị dâu ba nói lén đổ đi là được.

Ban đầu đều không sao, nhưng có một lần, khi cô ấy đang đổ bị anh rể phát hiện. Sau này hễ mẹ chồng nấu, đều nhìn chằm chằm cô ấy uống hết.

"Được, anh sẽ đi nói với mẹ, bảo mẹ đừng nấu cho em uống nữa. Nếu bà ấy nấu cứ để anh uống." Dương Cảnh Minh nói.

Anh ta cũng thương vợ, nói nhiều lần nhưng mẹ anh ta không nghe, xem ra thái độ nên cứng rắn một chút.

Chồng đồng ý đứng ra thay mình, trong lòng Lục Tiểu Lan có chút an ủi.

Thôi, mẹ chồng cũng không phải mẹ mình, còn muốn bà ấy đối xử tốt với mình? Chỉ cần chồng hiểu và đồng cảm với mình, cũng chấp nhận được rồi.

Trên đường về, Lý Nguyệt Nga nói với Tô Mạt: "Tiểu Mạt à, sau này con đi làm, mẹ đều đánh xe lừa đưa con đi."

Tô Mạt không ngừng xua tay: "Mẹ ơi không cần đâu, con chạy xe đạp là được rồi, chỉ mất nửa giờ thôi ạ."

"Đường tuyết trơn trượt, lái xe không an toàn, con lại đang mang thai. Mẹ và ba con đã bàn bạc, cứ quyết định vậy đi." Lý Nguyệt Nga giải quyết nhanh gọn.

"Mẹ, không sao đâu ạ, con..." Trời lạnh thế này, sao có thể để người già đi lại trong gió tuyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-160.html.]

"Tiểu Mạt, nếu con đi xe đạp, mẹ ở nhà cũng lo lắng. Dù sao bây giờ mùa đông, mẹ cũng rảnh rỗi." Lý Nguyệt Nga khoát tay.

Tô Mạt lại khuyên vài câu, Lý Nguyệt Nga không hề bị lay động, Tô Mạt bèn muốn nhờ Lục Trường Chinh đi khuyên.

Cô không cảm thấy lái xe đạp đi làm là có vấn đề gì.

Sau khi về đến nhà, Tô Mạt hái rất nhiều rau bảo Lý Nguyệt Nga mang về nhà.

Nửa tháng sau, đợt rau loại hai phỏng chừng có thể ăn được. Vì thế phải nhanh chóng nhổ hết đợt rau loại một.

Giữa trưa ăn ngon, buổi chiều Tô Mạt nấu thật đơn giản, cô làm bánh canh rồi tự mình ăn hết hai bát to. Phần còn dư trong nồi, hâm nóng lại, Lục Trường Chinh trở về cũng có thể ăn.

Khoảng chín giờ, Lục Trường Chinh trở về, trông có vẻ phong trần mệt mỏi. Tô Mạt vội bưng bánh canh ra để cho anh ăn.

Lục Trường Chinh thấy bên trong có cà chua thì nhíu mày, xem ra vợ anh giấu khá nhiều thứ.

Vừa ăn, Lục Trường Chinh vừa móc mấy phiếu từ trong túi ra đưa cho Tô Mạt, Tô Mạt nhận lấy, là phiếu mua sắm than đá có đóng dấu của huyện Thanh Khê.

Tô Mạt vui mừng: "Sao anh biết em thiếu than đá?"

Lục Trường Chinh lúng túng ho khan: "Hôm nay anh gặp bí thư Canh, đây là chú ấy nhờ anh đưa cho em."

Xem ra anh phải đối xử với vợ tốt hơn một chút, còn không bằng người làm chú.

Tô Mạt rướn môi lên, chờ đến lúc làm nấm thịt sốt cho bác cả, sẽ làm thêm cho chú Canh một phần.

"Vợ à, nếu em thiếu thứ gì cứ nói với anh, em nhất định sẽ nghĩ cách làm cho em." Lục Trường Chinh nghiêm túc nói, anh sợ mình sẽ quên mất yêu cầu của vợ.

"Được, em thật sự có một mong muốn. Anh xem có thể nhờ quan hệ giúp em mua một cái máy chụp hình không?" Tô Mạt hỏi.

Máy chụp hình này không có ở huyện Thanh Khê, đến thành phố lớn như Thượng Hải, Bắc Kinh mới có hoặc Cáp Nhĩ Tân cũng có.

Tô Mạt muốn viết báo cáo nghiên cứu, nhất thời phải thường xuyên ghi chép quá trình sinh trưởng của cây nông nghiệp, có máy chụp hình thì ghi chép sẽ dễ dàng hơn một chút.

"Được, anh sẽ đi nhờ thử xem." Lục Trường Chinh lập tức đồng ý.

Tô Mạt lấy hai trăm tệ từ trong không gian ra đưa cho Lục Trường Chinh: "Anh cầm tiền đi, chúng ta không chiếm hời của người khác." Bọn họ không có phiếu, nhất định sẽ mua giá đắt hơn.

Thật ra thì nguyên chủ có một máy chụp hình Hải Âu, hai năm trước mới mua giá 120, 125 tệ, chỉ là lúc xuống nông thôn vội quá không mang theo. Sau khi Phó Mạn Hoa về nhà cũng không nhìn thấy, có lẽ đã bị những người kia lấy đi.

Mặc dù biết vợ có năng lực khác biệt, nhưng thấy Tô Mạt bỗng dưng biến ra tiền, Lục Trường Chinh vẫn hết sức tò mò.

Lục Trường Chinh nhận lấy tiền bỏ vào túi rồi hỏi: "Vợ ơi, chỗ em bỏ đồ vào như thế nào thế? Có rộng không?"

"Là một không gian giống như một cái hộp, không lớn lắm, có lẽ cỡ một phần ba phòng làm việc." Tô Mạt trả lời.

Lục Trường Chinh hơi dở khóc dở cười, như vậy còn chưa đủ rộng sao? Có thể chứa rất nhiều thứ đấy. Trái tim vợ thật là lớn.

Nhắc đến chuyện này, Tô Mạt sẽ đóng gói thành thùng hàng, sau này sẽ có một số thứ từ đời sau, lấy ra dùng cũng dễ dàng hơn.

"Hình như trước đó có người dùng không gian này, bên trong có rất nhiều thứ từ đời sau mà em chưa bao giờ nhìn thấy." Tô Mạt nghiêm túc nói hươu nói vượn.

"Anh xem cái này nè." Tô Mạt kéo rèm cửa, đóng kỹ cửa lại, lấy ra một cái đèn bàn sạc pin, ấn mở lên, ánh sáng trắng sáng trưng tràn ngập hơn phân nửa căn phòng.

Lục Trường Chinh kinh ngạc!

Ánh sáng trắng này là đèn huỳnh quang, anh đã từng thấy có nhiều chỗ lắp trong quân đội. Nhưng nhỏ như thế, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy.

Lục Trường Chinh chưa ăn cơm xong, cầm lên muốn nghiên cứu.

Chất liệu, bề ngoài v.v...hoàn toàn không phải trình độ hiện nay mà nước ta có thể sản xuất, có thể có ở nước ngoài, nhưng chữ phía dưới đáy đèn lại in tiếng Trung.

Tiếp theo, Tô Mạt lại rất ra một quyển sách chuyên môn > đưa cho Lục Trường Chinh: "Anh nhìn ngày tháng xuất bản."

Bình Luận (0)
Comment