Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 161

Lục Trường Chinh vừa cầm lấy thì giật thót, kỹ thuật in màu hoàn toàn không phải là trình độ hiện giờ của nước ta. Anh mở ra xem ngày tháng, lại là năm 2011.

Sau đó, Tô Mạt lại lấy vài cuốn sách, gạo, bột mì, nước gội đầu, sữa tắm, đồ trang điểm v.v… Rõ ràng là những thứ không thuộc về thời đại này, đưa từng món cho Lục Trường Chinh xem thử.

Chờ sau khi Tô Mạt lấy tấm pin năng lượng mặt trời và bình ắc quy ra, Lục Trường Chinh đã kinh sợ tới mức nói không nên lời!

Anh dễ dàng tiếp nhận việc vợ có năng lực không tầm thường, dù sao anh cũng từng thấy những khả năng tương tự.

Nhưng một đống thứ đến từ tương lai thế này, anh vẫn một khoảng thời gian để đón nhận.

Năng lực tiếp nhận của vợ anh rất mạnh mẽ, một mình gánh bí mật lớn như vậy, nhưng trước giờ không để lọt chút tin đồn nào.

Chẳng trách cô ấy muốn chức nghiên cứu viên nông nghiệp, có lẽ muốn thông qua học tập, sử dụng năng lực của mình để mở rộng những kỹ thuật tiên tiến này ra ngoài.

Ban đêm, Lục Trường Chinh cũng không ngủ, anh châm đèn bàn đọc những quyển sách đến từ đời sau đến quên ăn quên ngủ.

Vốn dĩ, hôm nay anh cố tình đi hỏi bác sĩ, nghĩ tới tối nay trở về sẽ thể hiện tốt với vợ, lúc này cũng chẳng màng tới.

Tô Mạt có tật không có đèn thì không ngủ được, cũng mặc kệ anh, chỉ dặn anh nhớ đi ngủ sớm, sáng mai cô phải đến chuồng bò một chuyến, cần anh giúp đỡ.

Huyện Thanh Khê, trong đại viện nào đó.

Trong phòng ngủ mờ tối, tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ và tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông vang vọng kéo dài đến một lúc lâu sau mới chấm dứt.

Chẳng bao lâu sau, âm thanh đó lại vang lên lần nữa, lần này tiếng rên rỉ của người phụ nữ không còn yếu ớt, từ từ có vẻ đau đớn, cho đến khi biến thành tiếng hét chói tai.

Thanh âm này dừng lại rồi tiếp tục, một mực kéo dài đến đêm khuya.

Chờ xác nhận người đàn ông bên cạnh đã ngủ say, lúc này Liễu Bình mới lén ngồi dậy chạy tới toilet nôn mửa.

Từ lúc kết hôn đến nay, lão già biến thái buồn nôn này, mỗi ngày đều thay đổi cách thức giày vò cô ta.

Ban đầu nghĩ ông ta là quan chức cấp cao, cũng xem như nhân vật hàng đầu ở huyện Thanh Khê nên cô ta cố chịu đựng.

Thế nhưng hôm nay sau khi cô ta gặp Lục Trường Chinh, mới biết anh được thăng lên chức đoàn trưởng, còn đến huyện Thanh Khê phụ trách việc khai thác mỏ vàng.

Sau khi Lục Trường Chinh từ chối xem mắt, cô ta cũng không có tâm trạng tìm đối tượng ở huyện Thanh Khê, nhanh chóng trở về đơn vị, nghĩ cách tìm thêm người khác ở trong đội.

Chưa đợi cô ta tìm được người hợp thì nhận được tin bộ đội xuất ngũ, cô ta chỉ có thể giải ngũ, trở về huyện Thanh Khê làm một công nhân viên chức nhỏ bình thường.

Cô ta không cam lòng bị người khác dẫm đạp dưới chân như vậy, thế là dùng đủ mọi cách để lao vào chủ nhiệm La, cũng thành công khiến chủ nhiệm La cưới cô ta.

Chỉ cần có thể đứng ở địa vị cao, cô ta có thể chẳng quan tâm đến những thứ khác.

Cho dù có lời bàn tán thì sao? Người khác cũng chỉ dám nói ở sau lưng, bạn thấy có ai dám nói trước mặt cô ta chưa?

Cô ta vốn đang sống rất tốt, tại sao lại để cô ta gặp lại Lục Trường Chinh?

Nếu như lúc đầu bọn họ xem mắt thành công, vậy bây giờ cô ta chính là phu nhân của đoàn trưởng.

Cô ta đâu cần kết hôn với một lão già, mỗi ngày còn phải chịu đựng đam mê đáng ghê tởm của ông ta.

Hơn nữa, Lục Trường Chinh còn trẻ, tương lai còn rất dài. Chồng cô ta bây giờ cũng đã đến tuổi xế chiều, có lẽ đời này sẽ như vậy.

Khuôn mặt Liễu Bình méo mó, ghen tị như vách tường muốn nứt ra!

Đều tại con đĩ kia, đã cướp mất hết mọi thứ của cô ta!

Ngày hôm sau, hơn bốn giờ sáng Tô Mạt đã thức dậy định đến chuồng bò. Hơn một tháng rồi, cô chưa tới đây.

Từ sau khi công bố chuyện trên núi có mỏ vàng, thi thoảng còn có người lên núi. Vào lúc này, Tô Mạt không dám chủ quan, sợ bị người khác bắt gặp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-161.html.]

Thừa dịp đại bộ đội vẫn chưa đến, lại có Lục Trường Chinh yểm trợ, cô tranh thủ thời gian đi một chuyến. Nếu kế hoạch công việc của cô được phê duyệt, sau này cô muốn gặp cha mẹ cũng không cần nửa đêm lén lút nữa.

Lục Trường Chinh đọc sách đến hơn ba giờ mới ngủ, vừa chợp mắt một lát, nghe Tô Mạt thức dậy, cũng vội vã rời giường theo.

"Vợ ơi, hay là em đừng đi, đồ cứ đưa cho anh mang đi?" Lục Trường Chinh nghe thấy tiếng gió bên ngoài hơi lớn, sợ Tô Mạt sẽ bị lạnh.

Tô Mạt lắc đầu: "Không được, một tháng rồi em chưa đến đó. Sau khi đại bộ đội tới, muốn đi sẽ càng khó khăn hơn, nhân cơ hội anh đang ở đây, em đi xem thử."

Nói xong, Tô Mạt đến phòng phía tây lấy ba cái sọt, đong gạo trắng, bột mì, bột ngô mỗi loại khoảng năm ký.

Cô đoán vật vật dụng hằng ngày cũng sắp xài gần hết, kem đánh răng, xà phòng, diêm, dầu hỏa và những vật dụng tiêu dùng khác đều gói lại một phần, muối, táo, lê cũng gói mỗi loại một ít.

Cô lấy hai miếng thịt hươu sấy khô, lại lấy thêm một miếng thịt heo ra khỏi không gian, cộng thêm mớ rau mới hái.

Sau khi thu dọn xong, cô dùng tấm vải thô đắp lại, cất ba sọt vào trong không gian.

Lục Trường Chinh thấy vợ anh thậm chí có cả thịt heo, âm thầm cảm thán có không gian thật tốt, bắt đầu mua về dự trữ hoàn toàn không có ai biết.

Nếu không phải khoảng thời gian này anh ở bên cạnh, thời gian sớm chiều ở chung đã lâu, đúng là sẽ khó phát hiện ra điều khác biệt.

Trong nồi có nước nóng, hai người rửa mặt xong thì lên đường. Khi đến gần chuồng bò, Tô Mạt lấy ba cái sọt ra để Lục Trường Chinh đeo trên lưng.

Hôm nay Tô Đình Khiêm dậy sớm, thấy hai người đến thì hơi căng thẳng, vội vã mời hai người vào trong nhà.

Thời gian gần đây, thường xuyên có người lên núi, ông sợ bọn họ sẽ bị người khác phát hiện.

Sau khi vào phòng, Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung vội vàng lấy đồ ra.

Nhân lúc hai người đang dọn dẹp, Tô Mạt kể chuyện mình đã có công việc và chuyện tiền thưởng cho hai người nghe.

Lại kể Tô Đình đã cử người canh chừng nhà cửa, để hai người yên tâm.

Cuối cùng, cô nói ra chuyện mình đã có thai.

Tin tức này vừa nói ra, khiến hai người họ sợ hết hồn.

"Mạt Mạt, con có thai, trời đang lạnh thế này, sao con còn dám lên núi? Có thứ gì muốn đưa tới, cứ bảo Trường Chinh mang đi là được." Trời tuyết này trơn trượt, nếu như giữa đường té ngã thì phải làm sao.

Tô Đình Khiêm không đành lòng mắng con gái, ông không đồng ý hỏi Lục Trường Chinh: "Con bé có thai, sao con còn để nó đến?"

Lục Trường Chinh: "..."

Trong lòng cục cưng khổ lắm, nhưng cục cưng không thể nói.

Chuyện vợ đã quyết định, anh đâu dám phản đối. Hơn nữa, có anh che chở dọc đường, chắc chắn sẽ không để vợ bị ngã.

Tô Mạt vội vã nói tiếp: "Ba mẹ ơi, là con nhất quyết tới đây, đã lâu rồi con không gặp hai người, con muốn chính miệng nói ra tin tức này cho hai người biết."

"Trên đường đi, anh ấy luôn che chở cho con, không có việc gì đâu ạ."

Mạc Ngọc Dung kéo tay Tô Mạt qua, thấy cô lạnh đến đỏ mặt, trong mắt bỗng nhiên không kiềm được chua xót.

Con gái bà sắp làm mẹ!

Cô nhóc trước kia còn vùi trong n.g.ự.c bà làm nũng, chẳng mấy chốc sắp trở thành mẹ!

Đáng tiếc, ngày cô kết hôn, bọn họ không thể có mặt tham gia hôn lễ. Hôm nay cô có thai, bọn họ cũng không thể ở gần chăm sóc.

Nghĩ tới điều này, nước mắt Mạc Ngọc Dung rơi xuống, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện tốt, không được khóc, bà vội vàng lau nước mắt, nói với Lục Trường Chinh:

"Có thai, sinh con rất cực khổ, chúng ta không thể ở bên cạnh chăm sóc con bé, con phải quan tâm con bé."

Lục Trường Chinh lập tức gật đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm, con hiểu rồi."

Bình Luận (0)
Comment