Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 162



Tô Đình Khiêm nhíu mày, Lục Trường Chinh là quân nhân, nhiệm vụ khai thác mỏ vàng chắc chắn cũng nặng nề, anh có thể ở nhà bao nhiêu ngày? Nghe chị dâu cả nói bà thông gia rất tốt, có lẽ có thể nhờ bà thông gia quan tâm.

Tô Đình Khiêm kéo Tô Mạt sang một bên: "Mạt Mạt, con dựa vào danh nghĩa của cha mẹ mua cho mẹ chồng con vài món quà, nói là bố mẹ nhờ bà ấy quan tâm con."

Tô Mạt xua tay, nhỏ giọng nói: "Cha à, không cần đâu, mẹ chồng đối xử với con rất tốt. Bây giờ con đi làm, mẹ sợ con đi xe đạp bị ngã, muốn đánh lừa đưa đón con mỗi ngày."

"Thật sao?"

Tô Mạt nhanh chóng gật đầu.

Giọng điệu của Tô Đình Khiêm nhẹ nhõm hơn, xem ra bà thông gia cũng không tệ.

"Con nên thay cha mẹ mua quà biếu bà ấy, người ta chăm sóc con vất vả, lễ nghĩa chúng ta phải chu đáo."

"Được." Tô Mạt đồng ý. Người đối xử tốt với cô, cô không thể để họ mất công bận rộn.

Bây giờ trời cũng sắp sáng, hai người sợ bọn họ trở về sẽ bị người khác bắt gặp, nói chuyện thêm vài câu thì bảo họ đi về. Trước khi đi vẫn không quên dặn dò Tô Mạt, bảo cô chăm sóc bản thân, có việc gì cứ để Lục Trường Chinh đến là được.

Sau khi đi một đoạn đường núi, hai người từ đường nhỏ ra đường lớn, đường lớn dễ đi hơn.

Dù có bị ai phát hiện cũng không sợ, có Lục Trường Chinh ở đây, dễ tìm lý do vô cùng.

Ví dụ như đưa vợ đi dạo xung quanh một vòng, hoặc chỉ cho vợ đường vào khu mỏ chẳng hạn.

May mà, trên đường trở về cũng không gặp ai.

Về đến nhà, hai người ăn bữa sáng đơn giản, sau đó Lục Trường Chinh vội đi ra ngoài.

Hôm nay anh bận rất nhiều việc, phải sắp xếp công binh đi khảo sát địa hình trước, xem mở đường từ đâu vào quặng mỏ là thích hợp nhất.

Tô Mạt gọi anh lại, hỏi: "Hôm nay anh có về không? Anh thăng chức, em có công việc, em có cần mời cả nhà ăn một bữa cơm không?"

"Mấy ngày nay anh đều về, chờ anh có thời gian lại mời mọi người ăn cơm." Lục Trường Chinh nói.

Nấu một mâm cơm mời cả nhà ăn rất mệt, chờ anh rảnh rồi bàn tiếp. Anh không nỡ để vợ có thai phải nấu đồ ăn cho nhiều người như vậy.

"Vâng, vậy chờ anh có thời gian hẵng mời." Tô Mạt xua tay bảo Lục Trường Chinh đi nhanh đi.

Lục Trường Chinh đi rồi, Tô Mạt ở nhà viết bản thản một lát, biên tập bảo cô viết phương hướng bản thảo mới.

Còn nói với cô rằng, gần đây tòa soạn có chút biến động, có lẽ dạo này tiền nhuận bút hơi thấp. Chờ qua đợt sóng gió này, anh ta sẽ nghĩ cách bù đắp cho cô. Tô Mạt rất tin vị biên tập này, dù sao hai người cũng hợp tác lâu như vậy.

Viết xong một phần, Tô Mạt lấy nấm mật ong và thịt heo từ trong không gian ra, làm ba hộp nấm thịt sốt.

Ba hộp này cô lấy từ không gian ra, không còn ký hiệu của đời sau. Xem ra sau này cần phải mua vài đồ hộp ướp lạnh mới được, bằng không sẽ không có hộp để đựng thức ăn.

Ngày hôm sau, buổi sáng Tô Mạt ngồi xe Lục Trường Chinh đến công xã.

Trên xe, Tô Mạt nói với anh chuyện Lý Nguyệt Nga muốn đưa đón cô đi làm, nhờ anh khuyên thử. Nào ngờ, sau khi Lục Trường Chinh nghe xong lại vô cùng đồng ý.

Tô Mạt nghẹn lời, hai người họ đúng là mẹ con!

Một tuần mới đã đến, theo thông lệ là phải mở cuộc họp thường kỳ.

Cuối cùng Tô Mạt đã gặp tất cả các cán bộ và công nhân viên chức trong công xã, cộng thêm cô, tổng cộng có mười tám người, trong đó có bốn đồng chí nữ, những người khác đều là nam.

Trước khi họp, Lý Hồng Quân giới thiệu Tô Mạt với mọi người.

Sau đó, lại nói một vài tin tức nặng ký.

Tài liệu bổ nhiệm xã trưởng đã ban xuống, xã trưởng mới tên là Cung Diệp, là người được điều từ Thượng Hải đến, trong một tuần nữa sẽ đến nhậm chức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-162.html.]

Tô Mạt vừa nghe cảm thấy thật buồn cười!

Nhân vật nam chính ban đầu trong sách chạy tới đây rồi sao?

Không có thời gian để bận tâm, trước tiên Tô Mạt có một cuộc họp nghiêm túc.

Bởi vì có người mới, cho nên trước khi báo cáo công việc sẽ giới thiệu bản thân trước, Tô Mạt chiếu theo số vào chỗ ngồi như ngày hôm qua.

Có ba đồng chí nữ, một người là Liễu Quảng Anh, chủ nhiệm phụ nữ, một người là Lục Thục Trân, cán bộ dân sự, người còn lại là kế toán Tống Quang Huy.

Người tên Tống Quang Huy này, khi Tô Mạt nhìn thấy còn nghĩ rằng là một đồng chí nam, không ngờ đó là một người phụ nữ.

Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy ánh mắt của chủ nhiệm Liễu nhìn cô hơi kỳ lạ, trực giác cô cảm thấy người này hình như không thích cô lắm.

Mặc dù cô không phải là nhân dân tệ, nhưng có thể được mọi người yêu thích.

Nhưng khi cô đến, có một số đồng nghiệp cũ không thích cô, điều này vẫn khiến cô tràn đầy năng lượng.

Bên trong ngành công chức rất phức tạp, cô là người mới, vì vậy lúc nào cũng phải cảnh giác để không bị người khác ngáng chân, ảnh hưởng đến sự phát triển của công việc sau này.

Cô có thể chắc chắn trước kia bản thân chưa từng gặp người này, cô không biết mình đắc tội bà ấy chỗ nào.

Tình cảm Liễu Quảng Anh dành cho Tô Mạt rất phức tạp, không thể nói oán hận, nhưng nhìn cô không vừa mắt.

Nếu không phải lúc trước do cô ngáng chân, cháu gái của bà ấy đã có thể thuận lợi gả cho Lục Trường Chinh, hiện tại không đến mức phải gả cho một ông già, gia đình cũng sẽ không nháo đến như vậy.

Liễu Bình muốn gả cho chủ nhiệm La, cha Liễu và mẹ Liễu không đồng ý, tức giận đến mức ngất xỉu rất nhiều lần, nhưng cuối cùng không lay chuyển được con gái và quyền lực, chỉ có thể đồng ý.

Bây giờ ngoài việc đi làm, mỗi ngày hai người phải trốn trong nhà, không dám đi đâu vì sợ bị người ta bàn tán.

Thậm chí Liễu Quảng Anh cũng không còn mặt mũi.

Mặc dù người khác khen ngợi trước mặt, nhưng xoay người không biết đặt điều thế nào, bà ấy đã từng nghe rất nhiều lần, chứ đừng nói đến anh trai và chị dâu của bà ấy.

Chồng bà ấy dặn dò không có việc gì thì ít liên lạc với nhà mẹ đẻ, đừng để đến lúc đó gặp rắc rối mà chẳng thu được lợi ích gì.

Tô Mạt đúng là tốt số, mới mấy tháng đã trở thành vợ của trung đoàn trưởng, thậm chí còn có việc làm.

Mặc dù người trong cuộc biết mỏ vàng này do Tô Mạt phát hiện, nhưng trong mắt người ngoài, mỏ vàng này là Lục Trường Chinh phát hiện, là anh nhân cơ hội kéo theo vợ và gia đình vợ lên mà thôi.

Người ta hay nói luận công ban thưởng, Lục Trường Chinh được khen thưởng nhiều nhất, điều này cho thấy anh có công lao lớn nhất.

Họp xong, trên đường trở về văn phòng, Lý Vân Vương cười nói với Tô Mạt: “Truyền thống mỗi tuần họp một lần là do thư ký Canh để lại.”

“Trong thời gian sản xuất nông nghiệp, hàng tuần các đại đội bí thư chi độ và đại đội trưởng sẽ tới báo cáo công việc, bây giờ là mùa đông nên chỉ cần báo cáo hai tuần một lần.”

“Chiều nay, các cán bộ đại đội sẽ đến đây, nếu cô muốn biết về công việc của các đại đội thì có thể đến quan sát.”

“Được, cảm ơn chủ nhiệm Lý.” Tô Mạt cười ngọt ngào cảm ơn ông ấy.

Cô rất biết ơn về thiện ý của chủ nhiệm Lý.

Sau khi trở về văn phòng, Tô Mạt ngẫm nghĩ.

Cô nhớ rõ nam chính Cung Diệp luôn ở Thượng Hải, sau khi cải cách, anh ta trở thành thị trưởng của Thượng Hải, về sau sự nghiệp ngày càng thăng tiến, cuối cùng đạt đến cấp cao nhất trong chính quyền trung ương.

Tô Mạt không biết Cung Diệp này có phải là Cung Diệp đó hay không.

Nhưng họ Cung không phải họ lớn, nhưng người đến từ Thượng Hải, tám chín phần mười là nam chính.

Mẹ nó, nếu nam chính muốn tới đây, đừng nói Dương Tố Vân cũng sẽ đến cùng nhé?

Tô Mạt thật sự muốn hộc máu, làm ơn đừng đúng như cô dự đoán.

Bình Luận (0)
Comment