Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 166



Sau cuộc họp hàng tuần của Cung Diệp thì đã đến giờ ăn trưa.

Trong bữa ăn, Cung Diệp bưng đồ ăn đến ngồi chéo đối diện Tô Mạt, ăn cùng cô, thấy Tô Mạt một mình mà ăn nhiều như vậy, anh ta hơi ngạc nhiên.

“Tiểu Mạt, khẩu vị em tốt quá.”

Tô Mạt giật khóe miệng: “Không sao, tôi đang mang thai nên dễ đói.”

Cung Diệp bị sặc cơm trong miệng, lập tức ho dữ dội.

Tô Mạt nhanh chóng bưng đồ ăn lên né tránh, cực kỳ chán ghét liếc mắt nhìn anh ta.

Trên bàn không chỉ có hai người bọn họ, những người không né tránh đều nhìn Cung Diệp bằng ánh mắt không tốt, Cung Diệp mới tới nên mọi người không biết anh ta là xã trưởng.

Sau khi ho một lúc lâu, Cung Diệp mới bình tĩnh, đỏ mặt xin lỗi, sau đó nhỏ giọng hỏi Tô Mạt: “Tại sao em lại mang thai?”

“Tôi đã kết hôn hơn ba tháng rồi, tại sao không thể mang thai? Nhà anh không nói với anh là tôi kết hôn rồi à?” Tô Mạt đột nhiên không kịp đề phòng hỏi thử.

“Nhà anh không biết em ở đâu, sao có thể biết em kết hôn.” Cung Diệp trả lời, không biết là không biết thật hay là giả vờ.

“Vậy hôm qua anh không xem hồ sơ nhân viên sao?” Tô Mạt hỏi. Vào ngày đầu tiên đi làm, cô đã nói chuyện mình mang thai cho Lý Vân Vương.

Lý Vân Vương có thể cung cấp thông tin cho một nhân viên nhỏ như cô, thì với tư cách xã trưởng, chắc chắn sẽ đưa cho Cung Diệp tất cả hồ sơ nhân viên để xem xét.

Cung Diệp sờ mũi, hơi xấu hổ: “Hai chúng ta quen biết, anh không thấy em.” Hôm qua anh ta bận chuyện khác.

“Tại sao em đột nhiên kết hôn như vậy? Nhà chú cả em có biết không? Đối phương là ai vậy?”

“Biết chứ, bọn họ rất hài lòng, không phải người nào, là quân nhân mà thôi.” Nói xong, Tô Mạt ăn hai ba miếng thức ăn còn lại, cầm hộp cơm rời đi.

Sau khi Tô Mạt rời đi, Cung Diệp cũng vội vàng ăn xong rồi quay về văn phòng.

Sau khi đọc kỹ hồ sơ của Tô Mạt, ánh mắt Cung Diệp mờ mịt.

Anh ta không thể ngờ chồng Tô Mạt lại là Lục Trường Chinh.

Chuyện lớn như vậy, thế mà bọn họ không nghe được chút tin tức nào, điều này thật kỳ lạ và vô lý.

Tô Mạt đã kết hôn, anh ta xuống đây làm chuyện khốn kiếp này!

Vị trí này trông giống như một công việc tốt, nhưng thật ra không có nhiều tín nhiệm. Công lao từ lâu đã được phân chia cho Canh Trường Thanh và Lục Trường Chính.

Anh ta muốn mạ vàng nơi nào mà chẳng được? Tại sao phải chạy tới nơi hoang vu hẻo lánh này chứ?

Đúng là khốn kiếp!

Anh ta đến đây ngoài việc thu phục Tô Mạt còn có một nhiệm vụ đó là mượn sức người phụ trách khai thác mỏ vàng, Lục Trường Chinh.

Là tên khốn kiếp nào đã truyền tin tức và sắp xếp nhiệm vụ?

Muốn anh ta mượn sức người ta lại làm anh ta cạy góc tường, đây là ngại anh ta sống quá lâu sao?

Cung Diệp thật sự rất lo lắng, ước gì có thể lập tức tan làm để đi gọi điện thoại hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Bây giờ anh ta hoàn toàn không dám dùng điện thoại trong văn phòng, đồng thời cũng âm thầm sợ hãi.

Tin tức Tô Mạt kết hôn lớn như vậy thế nhưng bọn họ hoàn toàn không nhận được tin tức gì, không phải người cung cấp thông tin làm phản thì là có người kiểm soát chặt chẽ khu vực này.

Mà người duy nhất có thể làm được điều này là Canh Trường Thanh.

Có thể nói bây giờ anh ta đang ở trong hang ổ của đối phương.

Cung Diệp đột nhiên cảm thấy xung quanh có nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, anh ta nào dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Đúng là thời thế thay đổi.

Lần trước đến giờ tan làm, Tô Mạt vội vàng đi gọi điện thoại, lần này đến lượt Cung Diệp.

Vừa đến thời gian, Cung Diệp vội vàng lái xe đạp chạy lên huyện, anh ta không dám gọi điện thoại ở công xã vì sợ có người theo dõi.

Bởi vì quá lo lắng nên trên đường còn té ngã còn cái, miệng ngậm đầy tuyết.

Sau khi Lý Hồng Quân hoàn thành công việc, ông ta đến văn phòng Cung Diệp, nghĩ rằng có người mới đến nên muốn mời anh ta về nhà mình ăn cơm, để mọi người làm quen với nhau.

Kết quả văn phòng trống trơn, hỏi Phó Minh mới biết đối phương đã rời đi ngay khi tan làm.

Lý Hồng Quân: “...”

Vốn dĩ nhìn thấy anh ta tuổi trẻ đã làm xã trưởng, trong cuộc họp buổi sáng nói đạo lý rõ ràng, còn tưởng là một chàng trai tài giỏi, không ngờ.... Chỉ biết nói ngoài miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-166.html.]

Ôi, không phải ai cũng giống như thư ký Canh!

Đây có lẽ là con ông cháu cha phiên bản mạ vàng, trong thành phố không kiếm được thành tích nên thừa dịp khai thác mỏ vàng, tới nơi này để lập thành tích, ở đây một hai năm rồi quay trở về thăng chức.

Lý Hồng Quân thở dài, có lẽ sau này ông ta có thể bị liên lụy.

Cung Diệp đến bưu cục huyện, anh ta gọi điện thoại về nhà trước, cuộc gọi được ông cụ Cung là Cung Minh bắt máy.

“Ông nội, ông có biết Tô Mạt đã kết hôn ở đây không?”

Cung Minh cau mày, ông ta không hề biết chuyện này, bình thường ông ta và Tô Đình Đức chỉ nói chuyện quan trọng, ông ta thật sự không hỏi những chuyện nhỏ nhặt này.

“Sao vậy? Cô ta kết hôn có vấn đề gì sao?”

Cung Diệp nghẹn họng: “Chồng cô ta là Lục Trường Chinh, trung đoàn trưởng phụ trách khai thác mỏ vàng đó.”

Trong mắt Cung Minh lóe lên ánh sáng sắc bén, tin tức quan trọng như vậy, thế nhưng Tô Đình Đức không nói.

Đây là cảm thấy mối quan hệ hai nhà xa cách nên không cần thiết nói hay là đang đề phòng ông ta?

“Ông biết rồi, cháu cứ làm tốt công việc của mình, ông đã nói chuyện với Tô Đình Đức để Canh Trường Thanh dẫn dắt cháu học hỏi thêm, cậu ta không phải người đơn giản.” Cung Minh.

“Ông nội, ông không cảm thấy tin tức Tô Mạt kết hôn không được truyền ra rất kỳ lạ sao?” Cung Diệp hỏi nhỏ.

“Có gì kỳ lạ? Chỉ là một nhân vật nhỏ bé kết hôn, ai cố ý nói với cháu à?” Nói xong, Cung Minh đột nhiên phản ứng lại, lạnh lùng hỏi: “Tiểu Diệp, có phải cháu còn liên lạc với bên đó không?”

“Không, không có.” Cung Diệp hoảng sợ.

“Vậy cháu liên lạc với ai? Lập tức cắt đứt cho ông, bảo hổ lột da chưa từng có kết quả tốt.”

Cung Diệp: “...”

Anh ta thật sự không hiểu rõ hành động của ông nội mình, đã hợp tác rồi nhưng nửa hợp tác nửa không hợp tác, điều này có ý nghĩa gì?

“Cháu làm tốt công việc của mình, đừng nghĩ đến chuyện không có, hãy ở đó hai ba năm, ông sẽ điều cháu về.” Nói xong, ông ta lập tức cúp máy.

Cung Diệp nghe thấy tiếng cúp máy, vẻ mặt không nói nên lời,

Sau khi cúp điện thoại, Cung Diệp nhờ người nhân viên gọi số điện thoại khác cho mình...

Sau khi cúp máy, sắc mặt Cung Minh âm trầm đáng sợ.

Ông ta cũng vô tình bị người khác kéo xuống nước nên mới không thể không bảo hổ lột da.

Sau này sẽ như thế nào, ông ta không chắc chắn, cho nên lúc này mới nhờ quan hệ đưa Cung Diệp đến đó, để anh ta rời xa thị phi, trốn tránh mấy năm.

Không ngờ là lại sai rồi!

Thằng nhóc này chắc chắn đã làm rất nhiều chuyện sau lưng ông ta.

Ông ta nói lần này đưa anh ta đi xa như vậy, làm sao có thể ngoan ngoãn phối hợp. Ông ta nghĩ rằng anh ta hiểu chuyện, không ngờ là có suy nghĩ khác.

Sau khi cha Cung Diệp là Cung Bân trở về, Cung Minh gọi ông ta vào phòng làm việc.

Thấy sắc mặt cha mình u ám, Cung Bân không dám thở mạnh.

“Gần đây Tiểu Diệp đã làm gì? Con có biết nó liên lạc với người nào không?”

Cung Bân lắc đầu, vẻ mặt hơi hoảng loạn.

Nhìn dáng vẻ hèn nhát của con trai, Cung Minh đang muốn tức giận nhưng vừa hít sâu một hơi, đột nhiên bình tĩnh lại.

“Đi điều tra đi.” Cung Minh phất tay cho con trai ra ngoài.

Cung Bân thấy cha không mắng mình nên trả lời “Vâng” rồi vội vàng ra ngoài.

Chờ Cung Bân đi khỏi, Cung Minh lập tức suy sụp, trong lòng cảm thấy rất chán nản.

Đúng là thế hệ này không tốt bằng thế hệ kia!

Chẳng lẽ nhà họ Cung thật sự sẽ suy tàn trong tay ông ta sao?

Ông ta mất nhiều công sức mới giúp Cung Bân đến vị trí bây giờ, đáng tiếc năng lực của Cung Bân quá bình thường, đời này có lẽ cũng chỉ như vậy.

Hy vọng duy nhất còn lại đó là cháu trai.

Đáng tiếc dường như anh ta không muốn đi theo con đường ông ta đã sắp xếp mà muốn tìm lối tắt cho mình.

Lối tắt rất nhanh, nhưng một khi ngã xuống sẽ là vực sâu thẳm!

Ông ta cần phải ngăn chặn nó, không thể nhìn thấy cháu trai lạc lối.

Bình Luận (0)
Comment