Tòa nhà văn phòng chính phủ huyện Thanh Khê.
Canh Trường Thanh vừa xem tài liệu vừa ăn cơm.
Xem xong, Canh Trường Thanh ném tài liệu qua một bên, khóe miệng cười mỉa mai.
Anh ta đang nghĩ sao có thể nghèo như vậy.
Trong huyện không gặp chuyện gì, nhưng hằng năm đều thiếu hụt, thì ra là có nhiều sâu mọt đục lỗ.
Xem ra nếu muốn cải thiện thì phải trải qua một cuộc tranh đấu ác liệt, vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Sau khi đọc xong tài liệu, cuối cùng Canh Trường Thanh cũng có thời gian ăn cơm nghiêm túc.
Sau khi đổ một ít nước ấm vào cơm nguội, Canh Trường Thanh lấy hủ nấm thịt sốt trong ngăn tủ do Tô Mạt làm cho anh ta ra, múc một muỗng rồi trộn đều với cơm.
Không biết cô nhóc đó bây giờ thế nào? Không biết có làm quen với công việc mới chưa.
Nghĩ như vậy, Canh Trường Thanh lấy bản kế hoạch làm việc của Tô Mạt do Lý Hồng Quân sao chép ra xem.
Càng nhìn khóe miệng càng cong lên, cô nhóc này vẫn có chút ý tưởng.
Sau khi đọc xong kế hoạch làm việc thì cũng đã ăn xong, Canh Trường Thanh đang chuẩn bị viết ý kiến, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Canh Trường Thanh chỉ có thể cất bảng kế hoạch vào trong ngăn kéo, để cho người nọ tiến vào.
Lục Trường Chinh xách theo một túi giấy dầu đi vào, râu ria lùm xùm, trong mắt đều là tơ máu, có lẽ đã mấy ngày không ngủ.
Sau khi đi vào, Lục Trường Chinh cầm lấy cái ly rót nước vào, chỉ mấy ngụm đã uống xong.
Hai người đã hợp tác nhiều lần nên thân quen hơn, cũng không cần phải khách sáo.
Sau khi uống nước xong, lúc này Lục Trường Chinh mới mở giấy dầu ra, cầm bánh bao lên gặm, một cái khác đưa cho Canh Trường Thanh: “Cháu mua ở quán cơm quốc doanh, chú ăn không?”
Canh Trường Thanh xua tay: “Chú ăn rồi.”
Lục Trường Chinh cũng không khách sáo, lấy đồ ăn về, vừa ăn vừa nói: “Tình hình thế nào rồi? Có thể sắp xếp không?”
Mặc dù việc khai thác mỏ vàng do bộ đội phụ trách, nhưng vẫn có nhiều việc cần sự phối hợp của các đơn vị cấp tỉnh.
Canh Trường Thanh bất ngờ nhảy dù xuống, chặn đường người khác, công việc tất nhiên không tốt lắm.
“Có thể, nhưng phải mất vài ngày.” Canh Trường Thanh trả lời: “Nếu bên cháu vội có thể hợp tác với người khác trước, không cần chờ chú.”
Tất nhiên người cầm quyền ban đầu không muốn ngoan ngoãn giao quyền, cũng ngầm liên lạc với Lục Trường Chinh, nếu có thể hợp tác với Lục Trường Chinh, vậy cũng có thể lợi dụng Canh Trường Thanh.
Lục Trường Chinh cười nhạo một tiếng: “Không cần, cháu chờ chú.”
Mấy năm nay huyện Thanh Khê bị mấy người đó làm loạn, không nói chướng khí mù mịt, nhưng tình hình tuyệt đối không tốt.
Anh không muốn đưa công lao cho kẻ xấu.
Sau khi ăn bánh bao xong, Lục Trường Chinh cầm chìa khóa xe trên bàn, vẫy tay với Canh Trường Thanh: “Cháu đi trước.”
“Cháu về quân đội hay về nhà thế?”
“Về nhà, mấy ngày rồi cháu không về.” Đã nói sẽ chăm sóc vợ nhưng mấy ngày nay không trở về, Lục Trường Chinh cảm thấy rất áy náy.
Nhìn anh như vậy, Canh Trường Thanh cau mày, lấy một phiếu tắm rửa trong ngăn kéo đưa cho anh.
“Cháu đến nhà tắm tắm rửa sạch sẽ đi, đừng dọa con bé.”
Lục Trường Chinh: “...”
Anh không bẩn thỉu đến mức dọa sợ người khác đó chứ?
*
Sau khi Cung Diệp cúp máy, nhìn thấy bên ngoài trời đã tối nên cầm giấy chứng nhận công tác đến khách sạn ở huyện nhận phòng.
Nghĩ đến lúc nãy té ngã trên đường, anh ta cảm thấy khó chịu nên lấy phiếu tắm rửa đến nhà tắm để tắm.
Các nhà tắm ở huyện Thanh Khuê cao hơn mấy tầng so với công xã Hồng Kỳ. Không chỉ có phòng tắm mà còn có một số phòng nhỏ cho nhiều người tắm, thậm chí còn có cả người tắm riêng.
Tất nhiên mức phí cho căn phòng nhỏ này không hề rẻ.
Cung Diệp đưa phiếu vào phòng tắm vòi sen, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy một đám đàn ông trần trụi lộ mông, vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Anh ta đi đến một góc và nhanh chóng tắm rửa.
Sau khi Lục Trường Chinh ra khỏi văn phòng của Canh Trường Thanh, anh suy nghĩ một chút rồi vào nhà tắm.
Mấy ngày nay anh ở trong núi chui tới chui lui, thật sự trên người có chút mùi, nghe nói phụ nữ mang thai không ngửi được mùi lạ, anh vẫn nên tắm rửa sạch sẽ rồi quay về, kẻo làm vợ khó chịu.
May mà trên xe có mang theo quần áo.
Tới phòng tắm vòi sen, Lục Trường Chinh cũng tìm được một vị trí bên cạnh.
Trong lúc tắm rửa, anh phát hiện bên cạnh có một người đàn ông sợ hãi rụt rè, Lục Trường Chinh không khỏi nhìn thêm vài lần.
Bây giờ là thời kỳ đặc biệt khai thác mỏ vàng, không nói được sẽ có người đến phá hoại, huống chi trước đó mục đích đặc vụ nhìn chằm chằm công xã Hồng Kỳ, đến bây giờ vẫn chưa tìm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-167.html.]
Cung Diệp luôn cảm thấy thỉnh thoảng có người nhìn chằm chằm vào mình nên rất khó chịu.
Anh ta lớn lên ở Thượng Hải, thỉnh thoảng cũng đi công tác nhưng chưa từng gặp phải tình huống như thế này.
Nếu biết vậy anh ta sẽ thuê một phòng riêng, anh ta không thiếu chút tiền đó.
Đột nhiên, người bên cạnh vỗ vai Cung Diệp: “Này người anh em, có thể giúp tôi chà lưng không?”
Cung Diệp xua tay: “Xin lỗi, tôi đang vội, tôi tắm xong sẽ đi ngay.” Anh ta xả nước một lúc rồi lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Người nọ nhìn thấy từ lúc Cung Diệp tiến vào cho đến khi ra ngoài chưa đến năm phút, lẩm bẩm nói: “Kẻ ngốc này ở đâu ra vậy? Anh ta như vậy sao có thể tắm rửa sạch sẽ chứ? Đúng là uổng một phiếu tắm rửa.”
Nói xong, anh ta đi tìm người khác giúp mình chà lưng.
Vốn dĩ Lục Trường Chinh chỉ nghi ngờ, nghe thấy đối phương nói giọng Thượng Hải, ánh mắt trở nên sắc bén.
Anh cũng vội vàng xả nước, nhanh chóng đi theo ra bên ngoài.
Sau khi nhìn thấy đối phương đi vào khách sạn, Lục Trường Chinh lái xe đến cục công an, vừa lúc cục trưởng vẫn chưa tan làm, Lục Trường Chinh lập tức báo cáo tình hình.
Trong khoảng thời gian này cục trưởng cục công an đang lo lắng chuyện đặc vụ, thật sự không có chút manh mối nào, cho nên sẽ không bỏ qua bất kỳ tình huống nào, vì vậy ông ta lập tức cử người đến khách sạn để theo dõi anh ta.
Sau khi báo cáo xong, Lục Trường Chinh lái xe về nhà.
Tất nhiên anh sẽ không hoàn toàn dựa vào phía cục công an, ngày mai anh sẽ tăng cường phòng thủ các trạm kiểm soát khác nhau, bất kỳ người khả nghi nào muốn qua ngọn núi đều sẽ bị bắt giữ.
Dưới chân núi, hai ngày nay cũng phải phái người đi làm công tác tuyên truyền chính trị.
Trong lúc khai thác mỏ vàng, để tránh có các phần tử thù địch phá hoại, dân chúng cần phải cảnh giác, nếu phát hiện kẻ khả nghi thì phải báo cáo kịp thời.
Sau khi Lục Trường Chinh về đến nhà đã hơn tám giờ, Tô Mạt bật đèn đan áo len, nhìn thấy Lục Trường Chinh lập tức bị tịch thu.
Lục Trường Chinh mang quần áo dơ đi giặt sạch, sau đó đánh răng rửa mặt cạo râu, lúc này mới vào phòng ngủ.
Cuộc sống có đèn thật tốt, khi làm việc sẽ không ảnh hưởng đến mắt.
Có rất nhiều điện trong khu vực khai thác, trước đó lên kế hoạch sử dụng máy phát điện diesel, nhưng sau khi đánh giá vẫn quyết định kéo dây điện.
Có lẽ tháng sau sẽ bắt đầu kéo điện, ngày mai anh sẽ nói với cha một chút, để bọn họ nộp đơn cho công xã, nhân cơ hội kéo điện cho đại đội.
Thấy thời gian không còn sớm, Lục Trường Chinh thúc giục Tô Mạt mau nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay Lục Trường Chinh không nghỉ ngơi, sau khi nằm xuống một lúc đã ngủ thiếp đi.
Vốn dĩ Tô Mạt muốn kể cho anh nghe về chuyện Cung Diệp, thấy anh mệt như vậy nên chuẩn bị sáng mai mới nói.
Ngày hôm sau, Lục Trường Chinh phát hiện vợ mình không giống trước đây, cả người có vẻ như tỏa sáng thêm một chút.
“Vợ ơi, anh thấy sắc mặt em tốt hơn rất nhiều, nhìn có chút rạng rỡ.”
Tô Mạt mỉm cười: “Hình như dị năng của em đã nâng cấp, cảm giác nó mạnh hơn trước đây.”
“Dị năng còn có thể thăng cấp sao?” Lục Trường Chinh ngồi ngay ngắn hỏi.
“Có thể, lúc mới bắt đầu không mạnh như vậy, sau này em thử hấp thu một ít năng lượng cỏ cây, phát hiện năng lực có thể trở nên mạnh mẽ hơn trước.”
“Sau khi nâng cấp có thể trồng cây nhanh hơn không?”
“Tốc độ không nhanh hơn nhiều, nhưng có thể tạo ra chu kỳ sinh trưởng dài hơn.”
Tô Mạt ra hiệu cho Lục Trường Chinh đóng cửa kỹ, sau đó cầm một hạt giống dưa hấu ra, dùng dị năng thúc giục, hạt dưa hấu nhanh chóng biến thành dây leo, cuối cùng mọc ra hai quả dưa hấu lớn.
Tô Mạt bảo Lục Trường Chinh hái dưa hấu, sau đó hấp thu lại năng lượng của dây leo dưa hấu, để anh mang dây leo đi đốt.
“Trước đó chỉ có thể sản xuất mấy loại rau dưa, bây giờ em có thể tạo ra trái câyh hằng năm và cây nông nghiệp.” Tô Mạt giải thích.
Cho dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng trong mắt Lục Trường Chinh vẫn tràn đầy tia sáng.
Có lẽ kiếp trước anh đã làm được chuyện lớn, nên kiếp này mới có thể cưới được cô.
“Vợ ơi, anh ăn thử trái dưa này nhé?” Anh chưa từng ăn thử trái cây vợ mình tạo ra.
Tô Mạt gật đầu.
Lục Trường Chinh vội vàng cắt dưa hấu ra ăn, nó rất ngọt, anh chưa từng ăn bao giờ.
Đời sau cái gì cũng tốt hơn bây giờ, thậm chí dưa hấu cũng có chủng loại ngon hơn.
Cuốn sách anh đọc là năm 2011, còn 40 năm nữa, anh nhất định sẽ sống đến lúc đó cùng với vợ để xem cuộc sống khi đó như thế nào.
Một quả dưa hấu lớn, Lục Trường Chinh chỉ ăn khoảng một phần tư, phần còn lại Tô Mạt mang đi cất.
Chờ đến khi trời nóng sẽ lấy ra ăn, có sẵn dưa hấu ướp lạnh.
Trên đường đến công xã, Lục Trường Chinh đột nhiên nghĩ đến việc mở đường để đốn củi nên nói với Tô Mạt: “Vợ ơi, trong lúc em nghỉ ngơi, anh dẫn em vào núi.”
“Con đường dẫn đến mỏ vàng có rất nhiều cây, dù sao cũng phải đốn nó đi, vợ ơi em nhân cơ hội hấp thụ nó, đừng lãng phí, anh cho em xem.”
Tô Mạt không ngờ còn có chuyện tốt này, lập tức đồng ý.
Nói không chừng sau khi hấp thụ những cái đó xong, dị năng của cô có thể lên cấp 2.
Ở cấp 2, có thể tạo ra nhiều loại thực vật hơn.