Sau khi Cung Diệp rời khỏi khách sạn, anh ta đã bị người của cục công an theo dõi. Bởi vì Lục Trường Chinh nói người này có thể là đặc vụ, nên những người được phái theo dõi anh ta đều là những công an giàu kinh nghiệm.
Cung Diệp tuy rằng cũng cảnh giác, nhưng anh ta chưa qua đào tạo chuyên môn nên không phát hiện có người theo dõi mình.
Những người theo dõi thấy anh ta bước vào tòa nhà văn phòng công xã Hồng Kỳ, sau khi nghe ngóng mới biết anh ta là xã trưởng mới, lập tức có người quay lại báo cáo tình hình với cục trưởng.
Lần trước hợp tác bắt đặc vụ, cục trưởng vẫn có phần bội phục Lục Trường Chinh. Nếu trung đoàn trưởng Lục cảm thấy người này có vấn đề, vậy thì thực sự có thể có vấn đề.
Vì vậy, mọi người tiếp tục nhìn chằm chằm, hơn nữa phải cực kỳ cẩn thận.
Này là trà trộn vào hàng ngũ cán bộ cơ sở, rất có thể sẽ có âm mưu nào đó sắp được thực hiện, nên chúng ta cần phải để mắt tới.
Sau một tuần gió êm sóng lặng như vậy, Cung Diệp cũng không có gì kỳ lạ, thay vào đó anh ta toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, thái độ dần dần trở nên đoan chính, yêu công việc, thường xuyên tăng ca đến tận khuya.
Các công an đi theo anh ta có hơi nóng nảy, đối phương mỗi ngày đều ở trong văn phòng, bọn họ cũng không biết đối phương đang làm gì.
Lỡ như anh ta thực sự là đặc vụ, ở trong đó làm việc gì gây tổn hại đến lợi ích quốc gia, gây nguy hiểm cho sự an toàn của cán bộ cơ sở, vậy thì không tốt.
Nghĩ như vậy, bọn họ muốn cài một thiết bị nghe lén trong văn phòng của Cung Diệp.
Nhưng bây giờ bọn họ không có bằng chứng, trong tình huống như vậy, việc cài đặt thiết bị nghe lén trong văn phòng của các quan chức nhà nước không phải là điều dễ dàng.
Bọn họ chỉ có thể báo cáo tình hình, để cục trưởng đưa ra quyết định.
Hơn nữa, loại thiết bị nghe lén mini này cục công an huyện như bọn họ không có, phải nộp đơn xin cục công an thành phố.
May mắn là bọn họ không phải đợi quá lâu, bước ngoặt tới rất nhanh.
Chủ nhật hôm nay, Cung Diệp cuối cùng cũng có động tĩnh.
Vì là ngày nghỉ nên Cung Diệp ngủ trong phòng được công xã sắp xếp đến tận trưa, sau đó mặc quần áo thật kín kẽ, đạp xe đến huyện.
Thực ra trong lòng Cung Diệp cảm thấy hối hận đến ruột gan xanh lét, sớm biết như thế này, anh ta sẽ không đến cái nơi băng tuyết ngập trời quái quỷ này chịu tội rồi.
Có lẽ đây là nơi thích hợp cho những thanh niên trí thức về quê, sản lượng lương thực không tính là thấp so với cả nước, một năm chỉ làm một mùa, màu đông có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng đối với nhân viên văn phòng thì không như vậy. Ra ngoài lúc tuyết rơi chính là vô cùng giày vò.
Hơn nữa, phòng làm việc lạnh như hầm băng, dù có lò sưởi để sưởi ấm cũng sẽ rất đau khổ đối với người đã quen sống ở miền nam như anh ta.
Lúc mới đến đây một tuần, tay anh ta đều nứt nẻ cả ra.
Cung Diệp đến quán cơm quốc doanh của huyện ăn một bữa ngon trước, sau đó đi vào nhà tắm. Lần này anh ta đã rút kinh nghiệm, trực tiếp yêu cầu một phòng riêng.
Những người theo dõi anh ta không còn cách nào khác đành phải theo anh ta vào trong, may mắn là ở phòng tắm lớn, bọn họ có thể nhìn thấy cửa phòng tắm của Cung Diệp.
Hai người công an theo dõi đang ngâm mình trong bể tắm lớn, vẫn luôn liếc nhìn cánh cửa kia.
Đột nhiên, có mấy gã cường tráng từ một phòng khác đi ra, khi đi ngang qua phòng của Cung Diệp, có người lách mình đi vào, ở trong đó vài phút rồi lại đi ra.
Hai công an theo dõi anh ta im lặng trao đổi ánh mắt.
Bọn họ đều biết những gã cường tráng này, là bọn côn đồ ở huyện Thanh Khê.
Mà Cung Diệp là một cán bộ quốc gia mới tới, thế mà lại có mối quan hệ với bọn côn đồ ở huyện này, điều này rõ ràng là rất có vấn đề.
Một trong hai công an tiếp tục nhìn chằm chằm vào Cung Diệp, người còn lại lập tức trở về báo cáo tình hình với cục trưởng.
Cục trưởng vừa nghe được lời này, vừa hưng phấn vừa lúng túng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-168.html.]
Hưng phấn là có manh mối, biết đâu có thể nhanh chóng bắt được đặc vụ.
Vấn đề là công an bọn họ ở đây, đám côn đồ đều nhận ra, ai cũng là gương mặt quen thuộc. Nếu để người của bọn họ theo dõi những tên xã hội đen này, có lẽ chưa đầy một ngày đã bị phát hiện rồi.
Thật trùng hợp khi vừa lúc cục trưởng gặp khó khăn, Lục Trường Chinh tình cờ đến có việc đến cục công an, cục trưởng lập tức nhờ anh giúp đỡ.
Trung đoàn hiện tại của Lục Trường Chinh là trung đoàn hậu cần, nhưng trong đó cũng có rất nhiều người có năng lực, nên anh lập tức đáp ứng.
Tô Mạt cũng kể cho anh nghe về Cung Diệp, cô cho là anh nghi ngờ anh ta.
Lục Trường Chinh ngày hôm qua còn cùng Canh Trường Thanh thảo luận xem có biện pháp nào để Cung Diệp rời đi, nhưng anh không ngờ cơ hội lại tới nhanh như vậy.
Lục Trường Chinh huy động hàng chục người có kinh nghiệm, thay phiên nhau theo dõi bọn côn đồ.
Bởi vì gần đây có rất nhiều gương mặt mới đến huyện, hơn nữa người theo dõi bọn họ mỗi ngày đều khác nhau nên bọn côn đồ cũng không phát hiện ra.
Sau khi quan sát mấy ngày, vào giữa đêm, những tên côn đồ đó ăn mặc kín đáo đi ra vùng ngoại ô.
Người dẫn đầu nhận ra có điều gì đó không ổn, cử người quay lại kêu gọi chi viện, còn mình thì đi theo từ xa.
Bọn côn đồ đi mãi đến đường lớn, nơi có hai chiếc xe vận tải đang đậu, có lẽ là của một đội vận tải huyện, thành phố nào đó.
Mấy người nói gì đó với tài xế xe vận tải rồi nhanh chóng chuyển hai thùng gỗ lớn xuống.
Sau khi đồ đạc được chuyển xuống, chiếc xe vận tải nhanh chóng phóng đi. Người dẫn đầu dù đã cố gắng muốn nhìn rõ biển số xe, nhưng trời quá tối nên không nhìn thấy gì.
Sau khi xe vận tải chạy đi, bọn côn đồ đã chuyển đồ đạc đi nơi khác, người dẫn đầu trong lòng thầm sốt ruột, không biết khi nào đội chi viện mới đuổi kịp.
May mà sau đó không lâu, đội chi viện đã đuổi kịp. Mười mấy người bọn họ đều có nhà ở trong huyện, nên đến nơi tương đối nhanh.
Sau khi tập trung đông đủ, người dẫn đầu ra lệnh, mọi người cầm vũ khí, đuổi theo rất nhanh, đánh bọc sườn bọn côn đồ.
Những tên côn đồ bị đánh trở tay không kịp, đối phương lại có s.ú.n.g trong tay, nên chỉ có thể ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói.
Sau khi thu giữ cái thùng, một số chiến sĩ mở thùng ra nhìn xem, bên trong chứa đầy những vật tư hút hàng, hơn phân nửa là thuốc lá, còn có đồng hồ, radio và rất nhiều loại vải thời trang, có lẽ là hàng từ chợ đen.
Những tên côn đồ đó cho dù bị bắt, cũng không hề tỏ ra sợ hãi, ồn ào nói không phải là trách nhiệm quản lý của quân đội, bảo đưa bọn họ Hội ủy viên cách mạng.
Bọn họ quá ồn ào, người dẫn đầu chỉ có thể cho người khiêng đồ và áp giải bọn côn đồ về cục công an trước.
Sau đó, lập tức cử người đi thông báo cho Lục Trường Chinh.
Không lâu sau khi đến cục công an, tên trùm chợ đen nhận được tin tức, lập tức gọi điện ô dù.
Ngày nay, những người đầu cơ tích trữ bị bắt, nhẹ thì xử tội công hai, nặng thì đi "tù", nghiêm trọng thì ăn "đạn". Mức độ của việc này phụ thuộc hoàn toàn vào cách các cơ quan thực thi pháp luật quyết định.
Nếu có người ở trên ô dù thì có thể xử lý qua loa, còn nếu không có ai thì có thể bị bắt làm gương.
Tuy số lượng vật phẩm trong hai thùng đó không đủ để ăn “đạn” nhưng nhất định phải đi “tù”.
Lục Trường Chinh sau khi nhận được tin thì vội vàng chạy tới. Khi đến nơi, người của Hội ủy viên cách mạng đã đến, muốn đưa người đi nhưng bị nhóm chiến sĩ ngăn cản, hai bên đang trên bờ vực xảy ra xung đột.
Nhìn thấy Lục Trường Chinh đến, người ở cục công an thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ thì tốt hơn rồi, sẽ không có đánh nhau ở cục công an bọn họ nữa, thật sự không thể đắc tội bên nào được.
Người dẫn đầu nhanh chóng bước tới, nhỏ giọng nói với Lục Trường Chinh: “Trung đoàn trưởng Lục, dưới đáy hộp có một ngăn bí mật, tôi tìm thấy cái này ở góc hộp.”
Sau đó, anh ta mượn đồ vật che chắn, lấy ra một viên đạn từ trong túi.
Sự việc nghiêm trọng, anh ta không dám lộ ra, tránh cho đối phương chó cùng rứt giậu.