Ánh mắt Lục Trường Chinh lóe lên, lập tức sai người của mình bắt giữ những người này.
Chủ nhiệm ban bảo vệ mặc kệ, lập tức chất vấn: “Trung đoàn trưởng Lục, ý cậu là gì?” Đây rõ ràng là công việc của bọn họ, mà anh còn công khai tước đoạt.
Lục Trường Chinh sai người chuyển hai cái thùng đến phòng thẩm vấn, đồng thời nói với cục trưởng cục công an và chủ nhiệm ban bảo vệ: “Hai vị cùng vào đi.”
Chuyện này xảy ra ở địa bàn người khác, cũng là trách nhiệm công việc của bọn họ, mọi người đều có mặt ở đây, nếu không soát lại cho đúng rồi bàn giao, e rằng sẽ gặp rắc rối lớn.
Sau khi đồ đạc được chuyển vào, chiến sĩ chuyển đồ lấy hết đồ đạc bên trong ra rồi dùng mã tấu cạy mở ngăn ẩn dưới đáy hộp.
Lục Trường Chinh nhìn vách ngăn bị niêm phong chặt chẽ như vậy, trong lòng dấy lên nghi hoặc.
Cái này nhìn không giống như là bị va chạm trên đường, người trong ngành này phải hết sức cẩn thận, sao có thể sơ suất để lại một viên đạn ở ngoài được?
Anh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Sau khi cạy vách ngăn của hai cái thùng ra, những ngăn ẩn bên dưới cũng lộ ra, bên trong giấu hai khẩu s.ú.n.g lục và hàng chục viên đạn.
Chủ nhiệm Đường của ban bảo vệ nhìn thấy, hít một hơi thật mạnh. Nhóm người này thực sự ngày càng táo bạo, đây là muốn hại c.h.ế.t bọn họ mà.
Cục trưởng Tôn của cục công an vừa bàng hoàng vừa mừng thầm.
Bàng hoàng trước sự kiêu ngạo của nhóm người này, nhưng cũng thầm hài lòng với những tên khốn này, lần này cuối cùng họ đã đập vào chân tường rồi.
Ông ấy mới điều chuyển đến đây được mấy năm, lúc đầu cũng muốn lập nên một ít thành tựu, nhưng không đủ với đối phương có thế lực lớn, ông ấy chỉ có thể bo bo giữ mình, đối với một số việc chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Chủ nhiệm Đường, e rằng người này không để cho ông mang đi được, tôi phải mang về thẩm vấn."
"Hiện tại là thời kỳ mấu chốt khai thác vàng, bọn họ dám lén lút buôn lậu s.ú.n.g ống đạn dược, ai biết bọn họ còn có thuốc nổ cùng những loại vũ khí hủy diệt khác hay không." Lục Trường Chinh lạnh giọng nói.
"Được rồi, cậu mang người đi đi." Chủ nhiệm Đường không tìm được lý do từ chối, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Bản chất chuyện này thì khác, hoàn toàn nằm ngoài phạm trù “đầu cơ tích trữ”.
Buôn lậu s.ú.n.g ống đạn dược là trọng tội, phải ăn “đạn”. Nếu chuyện này liên lụy đến bọn họ, coi bọn họ như đồng phạm mà xử lý, thì sẽ gặp rắc rối.
Ông ta phải nhanh chóng báo tin cho cấp trên mới được.
Sau khi đưa người đi, bất chấp bây giờ là nửa đêm, chủ nhiệm Đường vội vã đến nhà chủ nhiệm La của Hội ủy viên cách mạng.
Chủ nhiệm La vừa mới kết hôn không lâu, đúng lúc thời điểm tươi tốt, tối nay lại mới uống chút thuốc bổ, hiện tại đang phát tiết trên người Liễu Bình.
Nghe thấy tiếng gõ cửa không ngừng, ông ta phải dừng lại trước, đi ra ngoài hét lên: "Ai vậy?"
“Là tôi, Tiểu Đường.” Chủ nhiệm Đường thật sự toát mồ hôi lạnh ròng ròng, lãnh đạo quả thật là gươm quý không bao giờ cùn, càng già càng dẻo dai, đã giờ nào rồi còn lăn qua lăn lại chứ.
"Chờ." Chủ nhiệm La ném lại một chữ, lại vào phòng.
Chủ nhiệm Đường chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai của chị dâu mới, sau đó im lặng khoảng bốn năm phút, chủ nhiệm La mới mở cửa đi ra.
"Đêm đã khuya, có chuyện gì vậy?" Chủ nhiệm La vẻ mặt rất không vui.
Tiểu Đường chính là cánh tay đắc lực của ông ta, luôn rất có chừng mực, đến đây lúc này e rằng đã xảy ra chuyện lớn.
Chủ nhiệm Đường vội vàng nói rõ sự tình, sau khi nghe xong, khô nóng trên người chủ nhiệm La nháy mắt lạnh xuống, sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Bọn khốn nạn này, tôi sớm đã dặn dò bọn họ, cái gì không nên chạm thì đừng chạm. Bọn họ an phận làm ăn, tôi vẫn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ chính bọn nó đang tự tìm cái chết, không trách tôi được.” Ánh mắt chủ nhiệm La toát lên vẻ tàn nhẫn.
Thay vì để người khác bưng đi lập công, còn không bằng để bọn họ tự tới.
Dù nghĩ vậy nhưng chủ nhiệm La vẫn gọi một cuộc điện thoại cho tên trùm chợ đen.
Chỉ cần bắt vài con cá, con tép nhỏ, để con lớn chạy đi. Chủ yếu là do hai bên có dính líu sâu, nếu bắt được con lớn thì bọn họ cũng coi như xong đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-169.html.]
Sau khi tên trùm chợ đen nhận được cuộc gọi, gã thực sự rất sốc.
Gã thực sự cũng chỉ kinh doanh thôi, mặc dù trong tay bọn họ có vũ khí thật. Nhưng những thứ kia, gã thà ra giá cao để đối phương giao hàng, một chút cũng không dám để kênh phân phối của mình dính vào.
Tên khốn nào đang cố ý làm hại gã?
Nghĩ đến đây, gã cũng toát mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ kênh phân phối của gã, ở dưới mí mắt của gã, trở thành cầu nối cho một số người bí mật qua mặt lâu nay?
Nhưng mà mỗi lần lấy hàng, gã đều ngẫu nhiên yêu cầu những người khác nhau đến lấy. Những người đó sao có thể ở dưới mí mắt của gã mà làm chuyện mờ ám chứ?
Cũng chỉ còn có thể để sau này tra xét lại, điều quan trọng hơn là phải bảo toàn sức mạnh của mình bây giờ.
Đầu tiên tên trùm gọi tất cả những người thân tín của mình, yêu cầu bọn họ nhanh chóng dọn tất cả những hàng hóa quan trọng đi.
Sau đó gã tập hợp tất cả anh em lại, nói rõ sự việc, tất nhiên gãkhông đi sâu vào chi tiết, chỉ nói là hàng đã bị giữ lại, một hồi sẽ có Hội ủy viên cách mạng đến dọn dẹp, hỏi xem ai nguyện ý ở lại.
Điều này một năm xảy ra một, hai lần, bọn họ đã quen với việc đó, dù sao người ta cũng cần có chiến tích mà.
Mỗi năm bọn họ cũng giao nộp một số người. Vì có quan hệ, những người này cũng chỉ bị kết án hai hoặc ba năm lao động cải tạo thôi.
Đối với những người bị bàn giao, tên trùm sẽ cho bọn họ một khoản tiền để bán mình, sau khi được thả ra, bọn họ vẫn có thể quay lại làm việc dưới tay gã.
Lập tức có nhiều người đứng dậy.
Tên trùm yêu cầu đưa cho mỗi người ba trăm tệ, sau đó bảo bọn họ nhanh chóng về nhà.
Người tâm phúc phụ trách phát tiền, khi phát cho một chàng trai trẻ thì hơi không đành lòng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cương Tử, không thì lần sau đến cậu nhé? Em trai cậu vẫn còn bị bệnh, không xa cậu được."
Cương Tử này cũng là số khổ, cha mẹ cậu ta mất sớm, để cậu ta một mình chăm sóc các em trai, em gái, nhưng em trai cậu ta lại là con ma ốm, lúc nào cũng phải uống thuốc.
Lần này sự tình nghiêm trọng, chỉ sợ không phải là hai ba năm, cũng không biết có phải ăn đạn không.
Cương Tử lắc đầu: "Anh, em trai em vẫn đang chờ tiền chữa bệnh."
Người đàn ông thở dài, vỗ vai cậu ta rồi đưa tiền.
Bên kia, bọn côn đồ thấy mình bị quân đội bắt đi, nhất thời có chút luống cuống.
Khi thẩm vấn, bọn họ thậm chí còn kêu mình bị oan, nói bọn họ chỉ nhận hàng, bọn họ không biết gì cả.
Sau khi thẩm vấn một phen, ngược lại còn thẩm tra ra một số vấn đề chợ đen, nhưng đây chỉ là tay sai, tất cả những gì bọn họ biết đều là mặt ngoài.
Lục Trường Chinh đi thẩm vấn người từng tiếp xúc với Cung Diệp, lời khai ban đầu của người này rất giống với những tên côn đồ khác, chỉ đến lấy hàng, ngoài ra thì không biết gì cả.
Sau khi trải qua một số thủ đoạn, thế mà gã đã mở miệng ói ra vài thứ.
Gã nói gã chỉ được thông báo, lần này tiện thể giao những thứ này.
Về phần gã mang theo cái gì, gã cũng không biết. Nếu biết đó là s.ú.n.g thì đánh c.h.ế.t hắn cũng không làm.
Về phần Cung Diệp là ai, gã cũng không biết, chỉ được cho biết ngày đó đi đến phòng tắm, người ở trong phòng lúc mấy giờ, ngày đó gã chỉ vào để hẹn Cung Diệp thời gian lấy hàng.
Về người đã thông báo cho gã là ai, gã lại càng không biết, đều liên lạc với gã qua giấy ghi chú. Gã chỉ giúp giao đồ cho người này vài lần, mỗi lần nhận được hai mươi tệ phí chăm chỉ.
Những món đồ trước đó đều được bọc trong nhiều lớp giấy kraft, gã cũng không biết là gì, chỉ giao đến nơi, chưa thấy người nhận.
Trực tiếp giao hàng như này, vẫn là lần đầu tiên.
Lục Trường Chinh càng cau mày chặt hơn, nếu người này không nói dối, thì gã chính là bia đỡ đạn đã được huấn luyện từ trước.
Anh luôn cảm thấy nơi đây có một ván cờ, chỉ cần ván cờ này được phá, có lẽ sẽ có rất nhiều chuyện được sáng tỏ.