Huyện Thanh Khê bên này, vì chuyện của Cung Diệp, nổi lên nhiều rối ren không nhỏ.
Nhà họ Dương ở Thượng Hải, giờ phút này chính là long trời lở đất.
Sau khi Dương Sĩ Ân bị cách chức tạm thời, vẫn luôn làm tổ ở nhà.
Lúc đầu ông ta cảm thấy khá tốt, trốn trong nhà không nghe thấy mấy lời đồn đãi nhảm nhí, còn có thể xây dựng tâm lý cho bản thân, ở nhà đọc sách học tập.
Sau khi Dương Tố Vân bị sa thải, lại bị một số người đến nhà gây náo loạn, ở trong nhà cũng không an ổn.
Dương Tố Vân ngày nào cũng ở nhà khóc lóc, thậm chí còn có vẻ mặt không vui với người làm cha như ông ta, thỉnh thoảng còn oán hận ông ta đã gây rắc rối cho cô ta.
Dương Sĩ Ân ở bên ngoài bị người chỉ trở, ở nhà thì bị con gái oán giận, thật sự là bị áp lực đến mức không chịu được.
Dần dần, ông ta bắt đầu nát rượu.
Hôm nay, Dương Sĩ Ân uống say khướt, càng nghĩ càng giận, lúc trước nếu lão Giang không giật dây ông ta, ông ta làm sao tố cáo Tô Đình Khiêm chứ.
Cơn giận trong lòng trỗi dậy, Dương Sĩ Ân hùng hùng hổ hổ, loạng choạng ra khỏi cổng, chuẩn bị tìm lão Giang tính sổ.
Còn chưa đến nhà lão Giang, ông ta đã nhìn thấy lão Giang dẫn ai đó, lén lút trở về nhà.
Dương Sĩ Ân trợn mắt, lão Giang không chừng có chuyện gì mờ ám, chờ nắm được điểm yếu của ông ta, ông ta cũng sẽ đi tố cáo, để ông ta nếm trải nỗi thống khổ hiện tại của mình.
Dương Sĩ Ân lập tức tỉnh rượu, lặng lẽ đi tới gần, ghé vào song cửa sổ lắng nghe.
Lão Giang chưa kết hôn, sống trong một ký túc xá đơn. Loại phòng ở này có phần giống với ký túc xá sinh viên phía sau, có hành lang dài ở phía trước và cửa sổ ở bên cạnh.
Bây giờ lại là thời gian đi làm, ký túc xá đơn hầu như không có ai.
Hai người đang nói chuyện bên trong, tuy rằng hạ thấp giọng, nhưng cách âm không tốt, ngoài cửa sổ vẫn có thể nghe rõ.
Dương Sĩ Ân càng nghe càng sợ hãi, không ngờ lão Giang là đặc vụ của địch. Nhiều năm như vậy, ngụy trang rất tốt.
Vì thế, ông ta lén lút đứng dậy, nghĩ cách nhanh chóng lẻn đi.
Nhưng vốn ông ta đã say rồi, tuy đầu óc tỉnh táo nhưng cơ thể lại có phần mất kiểm soát, vô tình chạm vào mấy đồ lặt vặt ở cửa, phát ra tiếng động.
Những người bên trong nghe thấy tiếng động, lập tức lao ra ngoài, trong mắt lộ ra sự tàn nhẫn.
Dương Sĩ Ân trực giác không ổn, vừa định định hét lên thì có người bịt miệng ông ta lại. Sau đó ông ta bị hai người nâng lên, cúi đầu xuống, ném thẳng từ cầu thang xuống.
Dương Sĩ Ân chỉ kịp hét lên một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, sau một trận đau nhức, không biết gì nữa.
Lúc Dương Sĩ Ân đi ra ngoài, Dương Tố Vân biết nhưng không để ý đến.
Trước đây, ông ta là niềm tự hào của cô ta, nhưng bây giờ, lại là nỗi xấu hổ.
Cô ta đã nghe rất nhiều lần, người ta nói cô ta có người cha như vậy, tất nhiên con gái cũng giống thế, toàn vong ân phụ nghĩa.
Dương Tố Vân thật sự rất hận, hận những gì cha mình đã làm, cũng hận sự tàn nhẫn của nhà họ Tô.
Dương Tố Vân vừa hận vừa giặt quần áo. Từ khi thất nghiệp, cô ta đã làm hết việc nhà trong thời tiết lạnh giá, tay cô đỏ bừng vì lạnh.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa dồn dập, ngoài cửa có người gõ cửa hét lớn: "Dương Tố Vân, cha cô ngã từ trên lầu xuống, mau đến nhìn xem."
Dương Tố Vân hoảng sợ, nhanh chóng vứt quần áo, chạy theo người đến hét.
Khi Dương Tố Vân đến, không thấy gì ngoại trừ một vũng m.á.u trên mặt đất, Dương Sĩ Ân đã được trường học phái xe đưa đến bệnh viện.
Sau khi Dương Tố Vân nhìn thấy, chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-171.html.]
Hiện trường có mấy nhân viên nhà trường, trong đó có người chị quen biết Dương Tố Vân nói: "Cha em đã được đưa đến bệnh viện thành phố, em nên nhanh chóng gọi mẹ và anh trai đến bệnh viện đi."
Lúc này Dương Tố Vân mới nhanh chóng đứng dậy, chạy đi tìm người.
Sau khi ba mẹ con nhà họ Dương đến bệnh viện, bọn họ đợi ở cửa phòng mổ gần cả sáng, lúc này Dương Sĩ Ân mới được đẩy ra ngoài.
Vận khí không tồi, giữ được mạng, nhưng có tỉnh lại hay không, sau khi tỉnh lại như thế nào, khó mà nói được.
Dương Sĩ Ân hôn mê ba ngày thì tỉnh, nhưng bị liệt nửa người, lúc ngã từ trên cao xuống, ông ta còn cắn đứt lưỡi, bây giờ nói không được, động đậy cũng không xong.
Lão Giang thấy Dương Sĩ Ân không c.h.ế.t thì rất lo lắng, ông ta thường xuyên đến thăm, nghĩ đến việc tìm cơ hội để g.i.ế.c ông ta.
Chu Thu Anh nghe con gái nói chắc là Dương Sĩ Ân ra ngoài để tìm lão Giang. Bây giờ ông ta như thế này thì chắc chắn có liên quan gì đó đến lão Giang, nên bà ta vẫn luôn đề phòng.
Khiến ông ta không tìm được cơ hội ra tay.
Sau khi biết được tình huống của Dương Sĩ Ân, lão Giang thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ ông ta không thể cử động được, nếu muốn hồi phục, ít nhất phải nửa năm, ông ta còn có thời gian.
Về việc bằng chứng chống lại ông ta về tội g.i.ế.c người, ông ta không hề lo lắng, ông ta có chứng cứ ngoại phạm, nhân chứng không chỉ có một người.
Bên kia, Lục Trường Chinh nói cho Canh Trường Thanh nghi ngờ của mình, hai người bắt đầu suy nghĩ.
Canh Trường Thanh đã tham gia chính trị nhiều năm, đối với chuyện nhà học Tô, hiểu biết nhiều hơn Lục Trường Chinh, có thể phỏng đoán chính xác hơn.
“Chỉ sợ chuyện này là nhằm vào nhà họ Cung.” Canh Trường Thanh trầm ngâm hồi lâu nói.
Sau khoảng thời gian tìm hiểu này, Canh Trường Thanh khá đồng tình với Lục Trường Chinh. Ít nhất mục tiêu của bọn họ giống nhau, là bảo vệ nhà họ Tô.
Vì vậy, có một số việc, anh ta cũng nguyện ý nói với anh.
Canh Trường Thanh kể cho Lục Trường Chinh nghe về nhà họ Cung, mối quan hệ giữa nhà họ Tô và nhà họ Cung, cũng như một số hợp tác riêng tư.
“Cháu sẽ sớm nói cho anh cả chuyện nhà họ Cung, để anh ấy trông chừng nhà họ Cung.”
"Nhưng những người đó ngang nhiên gây rối ở huyện Thanh Khê như vậy, chúng ta không thể cứ để yên như thế được, chú sẽ chuẩn bị, vài ngày nữa, có thể cần mượn một vài chiến sĩ của cháu dùng một chút." Giọng Canh Trường Thanh ôn hòa, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén.
Có một số sâu mọt, đã đến lúc phải tiêu diệt chúng.
Lục Trường Chinh gật đầu: "Không thành vấn đề!" Anh đang đợi những lời này.
Dù sao hệ thống cũng khác nhau, anh khó có thể trực tiếp can thiệp vào công việc của các đơn vị địa phương, nhưng nếu Canh Trường Thanh mở miệng xin giúp đỡ thì lại là chuyện khác.
"Bí thư Sầm hai ngày trước đã gọi hỏi chú, thân thể ông nội cháu thế nào?"
Bí thư Sầm chính là người đã cùng bọn họ đến Bắc Kinh lúc trước, nhờ việc mỏ vàng, nên anh ta đã được thăng chức thành bí thư trước thời hạn.
Bí thư Sầm cũng rất ngưỡng mộ Canh Trường Thanh, cũng nhờ sự ủng hộ của anh ta, mà Canh Trường Thanh mới có thể làm việc tự do hơn ở huyện Thanh Khê.
“Nhờ có vợ cháu nên ông cụ rất khỏe mạnh.” Lục Trường Chinh mỉm cười. Có lẽ trong dịp Tết Nguyên đán, có thể đưa ông cụ đi dạo một chút.
Hai người thảo luận cho bước tiếp theo, Lục Trường Chinh rút lui. Bên anh cũng còn một đống việc lớn nên rất bận.
Sau khi Lục Trường Chinh rời đi, Canh Trường Thanh đã cho người tìm người phụ trách đội vận tải của huyện, khiển trách nặng nề, đồng thời yêu cầu đội vận tải phải điều tra kỹ càng, nếu phát hiện ra hành vi mang theo hàng lậu, sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
Anh ta cũng đã liên lạc với bí thư Sầm, đề nghị thành phố ra lệnh điều tra nghiêm ngặt thị trường chợ đen ở huyện Thanh Khê.
Hiện nay có vụ mang theo s.ú.n.g ống đạn dược, chuyện chợ đen không thể xử nhẹ tay, phải thẩm vấn rõ nguồn gốc của đồ đạc.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều đơn vị rơi vào tình trạng sợ bóng sợ gió.