Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 172

Trong vòng hai ngày, có người đến đưa Cung Diệp đi.

Nghe nói họ đã nhận lệnh từ cấp trên, đưa người này đi thẩm tra, vì đối phương có thủ tục đầy đủ, bên này cũng chỉ có thể thả người.

Đương nhiên, Cung Diệp không còn có thể làm xã trưởng nữa, nên chức xã trưởng công xã Hồng Kỳ bị bỏ trống.

Không đợi người khác kịp phản ứng, Canh Trường Thanh đã dùng chút sức lực, đỡ Phó Minh đi lên.

Phó Minh làm thư ký của anh ta nhiều năm như vậy, năng lực của cậu ta không thể nghi ngờ, cũng là tâm phúc của anh ta, giúp đỡ cậu ta đi lên, anh ta càng yên tâm hơn.

Khi các cán bộ đại đội đến họp lần nữa, họ phát hiện ra công xã lại đổi người, xã trưởng mới không thấy đâu, thư ký Phó lại trở thành xã trưởng mới.

Mọi người thực sự bối rối, xã trưởng Cung có lẽ là xã trưởng có nhiệm kỳ ngắn nhất trong lịch sử công xã Hồng Kỳ, không chừng còn chưa đầy một tháng.

Sau khi họp xong, có người nghe được một ít tin đồn, hỏi Lục Thanh An.

Bọn họ nghe nói xã trưởng mới đã bị binh lính bắt giữ, cấp trên của những người lính này chính là con trai của bí thư Lục.

Lục Thanh An xua tay nói: "Cái này tôi không biết, những thứ này đều được giữ bí mật."

Cho dù biết cũng không thể nói được, hơn nữa, ông ấy thật sự không biết, thằng ba đã hơn một tuần không về rồi.

Sau khi Tô Mạt tan làm, Lục Thanh An vội vàng kéo xe lừa đi.

Tô Mạt đã mang thai được ba tháng, bởi vì cô mang thai đôi, lại có dị năng săn sóc ân cần, nên bọn trẻ đều phát triển tốt, bụng đã bắt đầu lộ ra, nhưng mà mùa đông mặc nhiều quần áo, nên cũng không nhìn ra.

Trong khoảng thời gian này, Lục Trường Chinh thực sự rất bận đến chân không chạm đất, anh phải lo mọi việc ở mỏ vàng, đồng thời anh cũng phải dồn sức lực để hợp tác với Canh Trường Thanh, anh đã thức mấy đêm liền không ngủ.

Nhưng kết quả rất tốt, nếu cuộc đàn áp này tiếp tục mạnh mẽ, chế độ quan lại của huyện Thanh Khê sẽ trở nên rõ ràng hơn nhiều.

Tên trùm chợ đen không bị bắt, nhưng một số thủ lĩnh nhỏ quan trọng cũng bị bắt, một nhóm cán bộ Hội ủy viên cách mạng thu lợi làm ô dù bảo vệ cũng bị bắt, một số lượng lớn người bị cách chức.

Chủ nhiệm La cũng rất xảo quyệt, ngoài việc thỉnh thoảng liên lạc với tên trùm chợ đen, những lúc khác đều là những người bên dưới liên lạc, nên không có bằng chứng trực tiếp nào có thể chỉ ra ông ta cả.

Sau khi đẩy một số người thân tín của mình c.h.ế.t thay, chủ nhiệm La đã trực tiếp phủi sạch quan hệ, chỉ phạm tội quản lý cấp dưới lỏng lẻo, ông ta phải chịu phạt nặng, phần lớn quyền lực trong tay cũng bị phân chia.

Trong những năm đầu phong trào, có thể lén lút cất đồ vào nhà người ta rồi tìm ra, sau đó trực tiếp kết tội người ta.

Nhưng chính vì có quá nhiều chuyện như vậy trong những năm đó nên đã xảy ra một số lượng lớn những thảm án oan uổng, kể từ vụ án oan lớn, trong đó những người lãnh đạo chính của đất nước bị đàn áp đến c.h.ế.t vào năm 1969, các nhà lãnh đạo quốc gia đã ban hành những mệnh lệnh nghiêm khắc, các tố cáo phải được điều tra nghiêm ngặt, sau khi có bằng chứng xác thực thì mới có thể thẩm tra định tội.

Vì vậy, dù biết rõ đối phương có vấn đề, nhưng không có chứng cứ xác thực, cũng chỉ có thể mặc kệ ông ta ung dung tự tại.

Hơn nữa, chủ nhiệm La đã làm ở huyện Thanh Khê nhiều năm như vậy, muốn đặt thứ gì đó vào nhà để bắt ông ta thì ít có khả năng.

Chủ nhiệm La thực sự rất hận, phần lớn quyền lực mà ông ta nắm giữ trong nhiều năm đột nhiên bị xóa bỏ. Tuy nhiên, dù có không cam lòng đến đâu, ông ta cũng chỉ có thể nhịn trước.

Chỗ dựa của Canh Trường Thanh vững chắc hơn ông ta, lại có binh lực hỗ trợ, ông ta hiện tại không có thực lực chống chọi với anh ta.

Suy cho cùng, chính ông ta là người đã quá khích, cho rằng phần lớn huyện Thanh Khê đều nằm dưới sự kiểm soát của mình, đánh giá thấp một bí thư từ công xã đi lên.

May mắn là ông ta đã lên kế hoạch nhiều năm, có một số chuẩn bị dự phòng, trước tiên chỉ có thể ngủ đông, rồi lên kế hoạch sau.

Trong khoảng thời gian này, chủ nhiệm La tính tình u ám không ổn định, Liễu Bình cũng nơm nớp lo sợ, sợ mình chọc ông ta mất hứng, lại bị hành hạ, hiện tại cô ta thật sự rất hối hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-172.html.]

Hưởng thụ mùi vị quyền lực thì không bao nhiêu, nhưng mỗi ngày đều bị tha ma.

Chẳng trách lão già này độc thân lâu như vậy, vẫn chưa cưới vợ, chỉ sợ là biết chuyện, cũng không ai dám gả cho ông ta

Là cô ta ngu ngốc, tưởng mình có được lợi nên đã lao đầu vào.

Khi Phương Xuân Phương nghe con trai nói Phó Minh trở thành xã trưởng mới, vẻ mặt của bà ta lập tức trở nên xấu xa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bảo con bình thường qua lại nhiều với nhà bọn họ, con không đi. Con xem, hiện tại có cơ hội, người ta thà giúp đỡ người ngoài cũng không giúp con.”

"Mẹ, những lời này mẹ đừng nói lung tung. Mọi người đều biết năng lực của thư ký Phó, cậu ta là xã trưởng rất thích hợp." Dương Cảnh Minh nói rất nhanh, trong lòng anh ta biết năng lực của mình đến đâu, làm xã trưởng không tốt như vậy đâu.

Có bao nhiêu chuyện lớn, ăn bao nhiêu chén cơm.

Cho dù có được đẩy lên vị trí xã trưởng, có lẽ anh ta cũng sẽ không thể làm tốt, còn không bằng anh ta cứ ổn định ở vị trí hiện tại trước, chờ có đủ bản lĩnh rồi đi lên sau.

"Phó Minh được thăng chức, vị trí thư ký không phải bị bỏ trống sao, con nhanh chóng giành vị trí này đi." Phương Xuân Phương dặn dò.

Không đảm đương nổi vị trí xã trường, thì có thể lo chu toàn vị trí thư ký đi?

Thư ký Đảng ủy chính là cấp thư ký, con trai bà ta bây giờ chỉ là cán sự, nếu có thể trở thành thư ký, được thăng chức, lương sẽ tăng hơn mười tệ.

Buổi tối, Lục Tiểu Lan đi làm về, muốn giúp một ít việc nhà, Phương Xuân Phương lập tức mỉm cười, bảo cô ấy nghỉ ngơi, nói cô ấy làm việc cả ngày vất vả, nghỉ ngơi một lát rồi ăn cơm.

Lục Tiểu Lan sửng sốt, chỉ mấy ngày đầu mới kết hôn cô ấy mới được hưởng cách đối xử này, bây giờ đột nhiên lại như thế này, có chuyện gì sao?

Trong bữa ăn, Phương Xuân Phương liên tục gắp rau cho Lục Tiểu Lan, khiến cô ấy sợ hãi không nhẹ.

"Mẹ, mẹ đừng như vậy, có việc gì thì cứ nói đi." Việc vô sự xum xoe này, cô ấy rất sợ.

"Con bé này, con đang nói cái gì vậy? Mẹ không thể đối xử tốt hơn với con được à?" Phương Xuân Phương cười nói, sau đó đổi chủ đề: "Chị dâu ba con đến bên này làm việc cũng được một tháng rồi đi? Trưa mai bảo con bé qua ăn cơm, ở gần như vậy, thông gia phải tới lui nhiều.”

Lục Tiểu Lan nghe vậy lập tức biết bà ta có chuyện muốn nhờ anh ba cô ấy giúp đỡ.

Lục Tiểu Lan liếc nhìn Dương Cảnh Minh, Dương Cảnh Minh âm thầm gật đầu, Lục Tiểu Lan cũng đồng ý.

Chị dâu ba làm ở đây, cô ấy đã sớm muốn mời cơm, nhưng ở trong nhà cô không thích hợp, mẹ chồng không bảo, cô cũng không mở miệng, cũng chỉ có thể giữa trưa qua tán gẫu với chị dâu ba, mang cho cô một ít đồ ăn vặt linh tinh.

Ăn xong trở về phòng, Lục Tiểu Lan hỏi Dương Cảnh Minh: "Có chuyện gì cần anh ba hỗ trợ sao? Em nói cho anh biết, nếu vi phạm kỷ luật, xâm phạm lợi ích nhà nước, thì lập tức dừng lại đi."

"Yên tâm đi, không đâu. Chính là Phó Minh thăng chức làm xã trưởng, và vị trí thư ký Đảng ủy đang bị bỏ trống, anh đang nghĩ có thể có chút quan hệ cho anh vị trí đó không." Dương Cảnh Minh nghĩ xã trưởng anh ra không đủ năng lực đảm nhiệm, nhưng chức thư ký, anh ta nỗ lực thì vẫn có thể đi.

Chỉ là trong công xã có mấy cán sự có lý lịch hơn anh ta, nếu cạnh tranh công bằng thì có thể không đến lượt anh ta.

Lục Tiểu Lan đương nhiên sẽ vui mừng khi thấy chồng mình thăng chức một bậc, nhưng xem ra chuyện này anh ba của cô cũng không chịu trách nhiệm nhỉ?

“Việc này anh ba của em có thể quản sao?”

Dương Cảnh Minh ho khan một tiếng: "Bí thư Canh có thể lo việc đó."

Lục Tiểu Lan cau mày, đây là nhà mẹ đẻ của chị dâu ba, ngay cả nhà họ Lục của cô ấy cũng không dám dùng đến, vậy mà nhà chồng cô ấy đã đánh chủ ý rồi?

Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Dương Cảnh Minh, Lục Tiểu Lan không thể từ chối, chỉ có thể nói: “Đó không phải là chú ruột của chị dâu ba, không nhất định sẽ thành công.”

Cô ấy đột nhiên không muốn mời chị dâu ba ăn cơm nữa.

Bình Luận (0)
Comment