Ngày hôm sau, Lục Tiểu Lan tính toán thời gian, đợi ở cửa tòa nhà công xã, đến khi Lý Nguyệt Nga lái xe lừa xuất hiện, cô ấy vội chạy lên đón.
Khi nhìn thấy Lục Tiểu Lan, Lý Nguyệt Nga rất ngạc nhiên: “Con gái, sao con lại ở đây?” Hay là thứ mẹ chồng kia lại bắt nạt con gái bà ấy?
Lục Tiểu Lan đưa túi bánh bao hấp đang cầm trên tay cho Lý Nguyệt Nga trước: “Mẹ, con mua bánh bao nhân thịt đấy, mẹ cầm về cho mọi người trong nhà ăn.”
Căng tin xã mở cửa ba bữa một ngày, bây giờ có nhiều người, bữa sáng cũng khá phong phú, vừa hay hôm nay có bánh bao thịt nên Lục Tiểu Lan mua mấy cái, bảo Lý Nguyệt Nga cầm về.
“Cái đó, chị dâu ba này, trưa nay về nhà ăn cơm nhé.” Lục Tiểu Lan nói chuyện không được tự nhiên lắm.
“Tại sao?” Lý Nguyệt Nga hỏi.
Thời buổi này đồ ăn đắt đỏ, nên nếu không có việc gì thì sẽ hạn chế mời người khác ăn cơm.
“Mẹ Cảnh Minh gọi điện tới, nói bớt qua lại nhiều với người thân họ hàng đi.”
Lý Nguyệt Nga nghĩ thầm, đúng là lần bọn họ tới Phương Xuân Phương đã mời bọn họ dùng bữa. Nhưng sau đó nghĩ lại, chắc chắn Phương Xuân Phương lại đang bày mưu tính kế gì đó, tự nhiên mời bọn họ ăn cơm, e là có chuyện.
“Con nói thật cho mẹ nghe, có phải có chuyện gì rồi đúng không?”
Lục Tiểu Lan thấp giọng kể lại mọi chuyện, nói xong cô ấy còn xin lỗi Tô Mạt: “Chị dâu ba, để em về nhà ăn thôi, chị đừng để ý đến bọn họ, đừng làm bí thư Canh khó xử.”
Vì chịu ảnh hưởng từ Lục Bá Minh nên Lục Tiểu Lan cũng là kiểu người không thích chiếm lợi từ người khác.
Lý Nguyệt Nga cũng khó, theo lý thuyết mà nói thì bà ấy không nên đến dự bữa cơm có mục đích thế này, nhưng nếu không đi, e là con gái lại bị mẹ chồng nói.
“Tiểu Mạt, cái này…”
“Được, con biết rồi, trưa nay con sẽ tới.” Tô Mạt nói.
Tô Mạt không thiếu một bữa cơm, nhưng nếu cô không đi, e là Lục Tiểu Lan sẽ bị mẹ chồng nói. Mà cô cũng rất thích cô em chồng Lục Tiểu Lan này, vậy nên cô không muốn cô ấy phải khó xử.
Vẫn tới ăn cơm, nhưng giúp hay không giúp thì là chuyện của cô, không trách Lục Tiểu Lan được.
Tô Mạt làm việc ở công xã cũng được một tháng, theo quan sát của cô, Dương Cảnh Minh rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc. Còn về năng lực của anh ta thì cô chưa tiếp xúc nhiều nên không tiện đánh giá, nhưng chắc chắn chú Canh biết.
Cô có thể đề cập với chú Canh, nhưng sẽ không bảo chú Canh làm việc thiên vị người có mối quan hệ. Cô để chú Canh quyết định theo cái nhìn khách quan công bằng là được.
“Được, chị dâu ba, vậy trưa nay em sẽ tới đón chị.” Lục Tiểu Lan cảm kích vô cùng. Lái xe từ tòa nhà công xã đến nhà chồng Lục Tiểu Lan sẽ mất khoảng bảy tám phút.
“Vậy con lái xe nhớ cẩn thận đấy, đừng để chị dâu con ngã, không được thì con xuống dưới đẩy con bé đi.” Lý Nguyệt Nga lập tức dặn dò, Tiểu Mạt đang mang song thai đấy.
Lục Tiểu Lan: …
Vậy là cô ấy sắp bị thất sủng? Mẹ ơi, ai mới là con gái mẹ!
Mấy hôm trước Tô Mạt ăn cơm trưa xong có ra ngoài đi dạo, vừa đúng lúc đi tới trạm xá công xã, nghĩ ở tương lai ai cũng khám thai nên vào nhờ bác sĩ kiểm tra thử.
Mặc dù cô có thể cảm nhận được đứa nhỏ trong bụng rất khoẻ mạnh, nhưng lỡ như chúng khoẻ mạnh quá rồi phát triển quá to, đến lúc khó sinh lại phiền phức.
Kiểm tra xong, bác sĩ nói với Tô Mạt cô đang mang song thai, cả hai đứa nhỏ rất khoẻ mạnh, không có vấn đề gì.
Tô Mạt cũng rất ngạc nhiên, cô vốn tưởng rằng thời đại này không có các thiết bị công nghệ cao nên sẽ không thể tra ra cô mang thai song sinh sớm như vậy, nhưng không ngờ tay nghề y học của bác sĩ lại lợi hại như vậy.
Dù gì cũng đã kiểm tra ra rồi, Tô Mạt nói chuyện này với Lý Nguyệt Nga, khiến bà ấy mừng đến điên lên được.
Nhưng thế hệ trước rất chú trọng điều này, vì thai sinh đôi rất hiếm, sợ đứa nhỏ có tính keo kiệt nên dặn dò Tô Mạt không được nói cho người khác biết khi chưa qua tháng thứ ba.
Vậy nên Lục Tiểu Lan vẫn chưa biết Tô Mạt mang thai sinh đôi.
Đến giữa trưa, Lục Tiểu Lan lái xe, cẩn thận chở Tô Mạt về, Dương Cảnh Minh đi một mình về.
Phương Xuân Phương thấy Tô Mạt tới thì cười tươi như hoa. Bữa cơm trưa bà ta chuẩn bị vô cùng thịnh soạn, canh gà hầm, thịt kho tàu, còn có cả cá, ăn cơm trắng nguyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-173.html.]
Sau khi ăn xong, Phương Xuân Phương lại gọt táo, tiếp đón rất chu đáo.
Tô Mạt nhìn mà khoé miệng giật giật, cái khác không nói, nhưng người phụ nữ này thật sự tỏ đúng thái độ khi cần cầu xin sự giúp đỡ từ người khác.
Thấy cũng gần đến giờ, Phương Xuân Phương ra hiệu bảo Lục Tiểu Lan nói chuyện.
Lục Tiểu Lan ậm ừ, do dự không muốn mở miệng.
Tô Mạt thấy vậy bèn lên tiếng trước: “Thím Phương, Tiểu Lan đã nói chuyện này với cháu rồi.”
“Cháu sẽ thử nói chuyện này với chú Canh, nhưng kết quả thế nào thì cháu cũng không chắc. Có được hay không thì phải dựa vào năng lực của Cảnh Minh.”
Mà Tô Mạt thật sự thấy thất vọng về Dương Cảnh Minh.
Đây là chuyện của anh ta, vậy mà anh ta không thèm ra mặt, lại để mẹ với vợ mình đi cầu xin người khác giúp thay cho mình.
Nói dễ nghe thì là quá thành thật, không giải quyết được việc, còn nói khó nghe là ích kỷ, không biết tự chịu trách nhiệm về bản thân.
Nếu việc này thành, anh ta là người được lợi, còn nếu không thành thì anh ta cũng chẳng làm gì có tội.
Cái tính cách rụt rè sợ phiền phức này không hợp làm bí thư. Người làm bí thư, có ai không thông minh nhanh nhẹn, không biết cách giải quyết tình huống không?
“Được rồi, cảm ơn cháu, cháu đồng ý lên tiếng là được.” Phương Xuân Phương cười nói.
Bà ta đã chào hỏi bên này rồi, đến lúc đó để ông già dẫn Cảnh Minh qua lại chỗ bí thư Canh, có lẽ việc này sẽ thành thôi.
Trên đường về, Lục Tiểu Lan cảm ơn Tô Mạt: “Chị dâu ba, cảm ơn chị.”
“Tiểu Lan, em nghĩ Cảnh Minh có hợp đảm đương vị trí bí thư đảng uỷ không?” Tô Mạt ngẫm nghĩ, sau cùng cô vẫn hỏi.
“Lúc Phó Minh vẫn làm bí thư của chú Canh, em có tiếp xúc vài lần. Ngoài việc giúp đỡ chú Canh trong công việc, anh ta cũng có thể giúp chú ấy trong cuộc sống nữa. Em thấy cách anh ta làm việc rất chủ động.”
Lục Tiểu Lan im lặng, trước đây, lúc hẹn hò còn thấy người này tốt về mọi mặt. Nhưng sau khi kết hôn được một năm, cô ấy biết Dương Cảnh Minh không phải kiểu người chủ động, về cơ bản toàn người khắc sắp sẵn, anh ta chỉ cần nghiêm túc làm theo là được.
Lúc gần đến cửa tòa nhà, Lục Tiểu Lan đáp: “Chị dâu ba, anh ấy không phù hợp. Chị dâu đừng nói với bí thư Canh làm gì, mất công chú ấy khó xử.”
Tô Mạt không trả lời, thật ra trước đó cô định đích thân nói chuyện này với chú Canh, nhưng nhìn biểu hiện của Dương Cảnh Minh vừa nãy, cô không định tự mở miệng nữa.
Đợi đến lúc Lục Trường Chinh về, cô sẽ nói chuyện này với anh, muốn giúp hay không, trao đổi lợi ích thế nào để anh tự quyết định.
Dù gì anh tiếp xúc với Canh Trường Thanh nhiều hơn cô.
Tô Mạt chuẩn bị bắt tay vào việc, trước đây cô đã viết kế hoạch công việc, Canh Trường Thanh cũng đã cho cô một số gợi ý. Nhưng vì Cung Diệp đã đến nên Canh Trường Thanh bảo cô tạm gác lại trước. Bây giờ Cung Diệp đi rồi, cô cũng cần triển khai công việc.
Buổi chiều, Tô Mạt đến xưởng tập thể tìm chủ nhiệm Tề, cô nhớ rõ lúc đó ông ấy cùng làm khung gỗ để trồng rau.
Tranh thủ giờ vẫn đang là mùa đông, cô chuẩn bị thu thập một số dữ liệu liên quan đến việc trồng rau trong nhà kính.
Lần trước, khi Lục Trường Chinh quay về, anh đã mua cho cô một cái camera. Anh không có phiếu, phải nhờ người mua, tiêu tốn tổng cộng hơn một trăm sáu mươi tệ.
Sau khi chủ nhiệm Tề nghe mục đích Tô Mạt đến đây ngày hôm nay, ông ấy dẫn cô vào trong nhà. Nhà ông ấy gần nơi này, đi cũng chỉ mất vài phút.
“Nghiên cứu viên Tô, thú thật, biện pháp kia của cô thật sự rất tốt. Cây trồng phát triển rất nhanh, mặc dù không tốt bằng cây lớn lên trong đất, cũng hơi vàng.” Chủ nhiệm Tề nói.
Nhưng nó lại chỉ tốn ít phí nhà và củi lửa.
Người bạn già của ông ấy sợ rau c.h.ế.t cóng nên đã thường xuyên đốt tường ấm.
Tô Mạt tới nhà chủ nhiệm Tề, cô chụp mấy bức ảnh. Cô chỉ nhìn được đại khái chứ không phân biệt được màu sắc, tất cả đều là ảnh đen trắng, vậy nên cô chỉ đành miêu tả bằng chữ.
“Đống rau này ngả vàng là do thiếu quang hợp, ngày thường cứ bật thêm nhiều đèn nữa là được.” Công xã thông điện, nhà chủ nhiệm Tề cũng có đèn điện, nếu muốn rau không bị ngả vàng như vậy thì chỉ còn cách bật đèn.
Chủ nhiệm Tề cười ha ha, không trả lời.
Tiền điện là hai hào hai một số, mà rau thì đáng giá bao nhiêu tiền đâu? Ông ấy tiếc tiền!