Sau khi ghi chép lại những thông tin liên quan, Tô Mạt về nhà.
Ở thời đại bây giờ không có điều kiện thực hiện những thủ thuật trồng rau dưa như tương lai, cố gắng phát huy nó là điều không thực tế. Nhưng chúng ta có thể dựa vào nó rồi tạo ra một phiên bản đơn giản hơn, đại loại là trồng một số loại rau đặc biệt tại các địa điểm được chỉ định.
Ở phương Bắc này, mùa đông chỉ có củ cải với cải trắng, còn mấy loại rau tươi thì vẫn bán với giá phải chăng.
Quang hợp là vấn đề đầu tiên cần cân nhắc, trừ phi trong nhà có một cái chậu nhỏ có thể di chuyển cây ra ngoài để phơi nắng, còn không thì thật sự không tiện.
Nhưng vẫn có thể suy xét đến cách xây một căn nhà tranh ngay trên mặt đất với mái che có thể tháo rời. Đợi đến lúc tuyết ngừng rơi, mặt trời lên cao có thể tháo dỡ mái che, để thực vật được quang hợp.
Ý tưởng này không có vấn đề gì, nhưng có khả thi hay không thì vẫn phải thực hành mới biết được.
Sau khi Tô Mạt về, cô nhanh chóng viết một bản kế hoạch rồi cầm đưa Phó Minh phê duyệt. Chủ yếu là cô muốn nghiên cứu vấn đề này và cần một ít kinh phí.
Tô Mạt không có khả năng tự làm hết mọi việc, nghĩ sẽ tìm hai người ở đại đội thôn Lục Gia nhờ hỗ trợ. Mùa đông cũng chỉ kéo dài hơn hai tháng nữa, mỗi người sẽ được trả mười tệ phí làm việc.
Còn một số thứ linh tinh ngoài lề, Tô Mạt xin tổng cộng ba mươi tệ tiền kinh phí.
Sau khi Phó Minh nhìn thấy đơn xin của Tô Mạt, cậu ta vô cùng ngạc nhiên: “Đồng chí Tô Mạt, tờ đơn này đồng chí làm rất tốt.”
Thảo nào bí thư Canh nói Tô Mạt là một người có rất nhiều ý tưởng, tờ đơn này khéo còn làm tốt hơn một người làm bí thư nhiều năm như cậu ta.
“Trước đây tôi từng đọc được trong sách ấy mà.” Tô Mạt nói, cô cũng không dám kể công, đây chỉ là mẫu đơn xin phê duyệt mà tương lai thường sử dụng.
Mặc dù cô chưa từng đi làm, nhưng mẹ cô là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, cô thường xuyên xem biểu mẫu xin phê duyệt dự án do mẹ làm.
Tô Mạt đã viết rõ nguyên nhân tiến hành dự án, mục đích, thời gian cụ thể, kinh phí cần thiết, nghiệm thu và đánh giá kết quả các loại… Tóm lại cô viết rõ ràng tất cả các mục, Phó Minh ký tên vào cột phê duyệt và đóng dấu.
Chưa nói bí thư Canh muốn chiếu cố đồng chí Tô, chỉ riêng mẫu đơn xin phê duyệt mà cô làm này cũng đủ để nhận được chữ ký chấp thuận của cậu ta.
“Đồng chí Tô, sau khi cô tìm đồng chí Tống nhận tiền, cô hãy làm một bản sao lưu biểu mẫu xin phê duyệt này cho tôi.” Phó Minh nói.
Cậu ta phải cầm biểu mẫu này cho bí thư Canh xem, chưa dám nói toàn bộ huyện Thanh Khê, nhưng tất cả các dự án cần dùng tiền ở công xã Hồng Kỳ sau này phải viết đơn dựa theo tiêu chuẩn này.
“Được, không thành vấn đề.” Tô Mạt gật đầu: “Vậy ngày mai tôi không tới công xã nữa, tôi ở đại đội để chuẩn bị tốt các thí nghiệm.”
Phó Minh gật đầu.
Sau khi Tô Mạt tìm kế toán Tống Quang Huy và nhận tiền, cô quay lại làm hai bản mẫu đơn xin phê duyệt một lần nữa, sau đó cầm đưa cho Phó Minh.
Buổi chiều, lúc Lý Nguyệt Nga tới đón Tô Mạt, cô cũng nói qua về kế hoạch của mình cho bà ấy nghe. Có chuyện tốt thì phải ưu tiên người trong nhà đầu tiên.
Nghe xong, Lý Nguyệt Nga thấy công việc cũng không quá mệt mỏi mà lại nhận được mười tệ tiền trợ cấp, chắc chắn phải làm.
Về chuyện nhường vị trí còn lại cho ai, thú thật là Lý Nguyệt Nga cũng hơi khó xử. Bà ấy có hai cô con dâu, dù có cho người nào thì cũng rất dễ xảy ra tranh chấp, ngẫm nghĩ một lúc, bà ấy quyết định không cho ai.
“Cần một người nữa, con thử hỏi xem vợ đại đội trưởng có làm được không, nếu được thì mẹ với bà ấy sẽ làm.” Vừa hay, giao nó cho Lục Bảo Quốc cũng tốt.
“Được, vậy để lát nữa con hỏi thử.” Với Tô Mạt, trao vị trí này cho ai cũng không quan trọng, chỉ cần không phải người có thủ đoạn gian dối là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-174.html.]
Sau khi quay lại đại đội, Tô Mạt cầm giấy phê duyệt của công xã tới nhà Lục Bảo Quốc.
Chuyện đất đai phải đến tìm đại đội trưởng.
Lục Bảo Quốc thấy Tô Mạt không cần nhiều đất lắm, mà thời gian cô sử dụng cũng không dài, không ảnh hưởng đến việc cày bừa vụ xuân nên đã thẳng tay phê duyệt cho cô mảnh đất phì nhiêu nhất trong đại đội.
Sau đó, Tô Mạt lại nói chuyện cần hai người hợp tác hỗ trợ với ông ấy.
“Mẹ cháu là một người trong số đó rồi, còn một người nữa, cháu muốn hỏi thím có sẵn lòng làm công việc này không? Được nhận mười tệ phí trợ cấp.” Tô Mạt mô tả đại khái nội dung công việc.
Lục Bảo Quốc vội gọi người bạn già Hà Lan Anh tới, Hà Lan Anh vừa nghe vậy thì cũng đồng ý ngay.
Mùa đông ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, tự dưng lại kiếm được mười tệ, còn gì tốt hơn nữa.
Sau khi xử lý xong xuôi mọi việc, Tô Mạt quay về nhà, cô vừa nấu xong cơm chiều thì Lục Trường Chinh về.
Nhìn điệu bộ của Lục Trường Chinh, Tô Mạt biết anh lại thức trắng mấy đêm, vội vàng đơm cơm cho anh: “Anh mau ăn nhanh đi, ăn xong em sẽ đun nước nóng trong nồi, anh tắm giặt rồi nghỉ ngơi cho sớm.”
Lục Trường Chinh gật đầu, anh nhìn Tô Mạt với ánh mắt lộ rõ sự áy náy. Mấy ngày nay anh bận quá, vợ lại đang mang thai nhưng anh không có thời gian chăm lo cho cô.
“Vợ, hai ngày trước anh có tới chỗ cha mẹ một chuyến, anh cầm cho bọn họ ít thịt. Bọn họ vẫn ổn, em đừng lo lắng, bây giờ bọn họ vẫn còn khá nhiều đồ ăn.”
Bây giờ ngày nào đường cái cũng tấp nập người qua lại, Tô Mạt không tiện đến chỗ cha mẹ, chỉ đành để Lục Trường Chinh thỉnh thoảng ghé qua.
Nhưng khi vào đầu mùa xuân, cô định lập một dự án xây dựng hai khu đất thử nghiệm ở đối diện chuồng bò Lý Gia Ao. Đến lúc đó cô muốn gặp cha mẹ hay là mang đồ gì đến cho bọn họ cũng tiện hơn rất nhiều.
Ăn xong, Lục Trường Chinh đi tắm rửa. Khi vào phòng, anh thấy Tô Mạt ngồi đọc sách trên giường đất, đi tới ôm cô vào lòng.
“Vợ, ngày mai trạm cung cấp điện sẽ bắt đầu kéo dây điện, có lẽ đại đội chúng ta sẽ có điện trước dịp tết đấy.” Lục Trường Chinh nói: “Em thích đọc sách vào buổi tối, đến lúc đó anh sẽ lắp đèn, trang trí phòng của chúng ta cho sáng sủa hơn chút.”
Bây giờ loại bóng đèn hợp tác xã mua bán bán toàn loại mười lăm watt, rất mờ.
“Được.” Tô Mạt dựa vào lồng n.g.ự.c Lục Trường Chinh, tiếp tục đọc sách.
“Đứa nhỏ sao rồi? Có quậy em không?”
“Không có, chúng ngoan lắm.” Tô Mạt đáp, sau đó lại hỏi: “Chuyện bên chỗ anh xử lý thế nào rồi?”
“Cũng tạm, bọn anh kéo một nhóm người xuống, nhưng bên đó lớn quá, không có chứng cứ, vậy nên chỉ đành để bí thư Canh từ từ tìm nhược điểm bọn họ.” Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng cũng hết cách rồi, phải thận trọng bước từng chút một.
Thấy Lục Trường Chinh không có ý định ngủ, Tô Mạt kể anh nghe về chuyện của Dương Cảnh Minh.
“Em với Tiểu Lan đều nghĩ với năng lực hiện giờ thì cậu ta không phù hợp với vị trí kia. Nhưng nếu không thành, em sợ là mẹ chồng Tiểu Lan sẽ trách em ấy. Anh cứ tự suy xét đi, xem có nên giúp hay không. Nhưng cũng đừng khiến chú Canh phải khó xử quá.”
Nghe xong, đôi mắt Lục Trường Chinh lộ vẻ tàn khốc, xem ra lần trước anh vẫn nhẹ nhàng khi tìm Dương Cảnh Minh nói chuyện.
Chẳng lẽ Dương Cảnh Minh không tự ý thức được năng lực của mình đến mức nào à?
“Được, anh biết rồi. Vợ không cần để tâm đến chuyện này đâu, anh sẽ nói chuyện với Dương Cảnh Minh.”
Dám chuyển hướng vào vợ anh.