Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 175

Ngày hôm sau, Tô Mạt ăn cơm sáng xong, cô xách hai cân đường đỏ và một cân trứng gà đến nhà Lục Quốc Bình.

Long Tú Mai vừa sinh hai ngày trước, nghe nói sinh được đứa bé trai mũm mĩm kháu khỉnh. Tô Mạt vốn định đợi cô ấy nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới tới thăm, nhưng nếu giờ có việc tới tìm người ta thì thôi kết hợp thăm luôn.

Ban đầu Tô Mạt muốn tìm Lục Hành Quân nhờ giúp đỡ, nhưng Lục Trường Chinh nói anh trai làm kế toán nhiều năm, làm việc không ra sao, bảo cô đi tìm Lục Quốc Bình.

Tô Mạt tới thăm Long Tú Mai và đứa nhỏ trước, phải nói đứa bé trông rất giống Lục Quốc Bình, giống như đúc từ một khuôn ra vậy.

Thím Xuân Thảo thấy điệu bộ khiếp sợ của Tô Mạt, cười nói: “Nhà thím toàn vậy thôi, Quốc Bình cũng giống cha nó như đúc ấy mà.”

Tô Mạt thầm cảm thán gen nhà này mạnh, cũng không biết sau này đứa nhỏ lớn lên có thể giống cô ấy hay không.

Sau khi ra khỏi phòng, Tô Mạt mới tìm Lục Quốc Bình để nói chuyện, muốn cậu ấy tìm vài thanh niên trẻ tuổi tới hỗ trợ xây dựng nhà kính.

“Em tìm khoảng ba bốn người đi, chắc cần khoảng hai ngày đấy, mỗi người sẽ nhận được một tệ tiền trợ cấp, lát nữa chúng ta gặp mặt ngoài đồng.”

Dựa vào mối quan hệ giữa Lục Quốc Bình và Lục Trường Chinh, dù không có tiền thì cậu ấy vẫn sẽ hỗ trợ hết mình, huống hồ còn có trợ cấp.

Lục Quốc Bình vội chạy đi tìm người.

Tô Mạt hàn huyên với thím Xuân Thảo mấy câu, mua mấy đôi đế giày từ chỗ thím rồi mới về nhà, cầm đồ xuống ruộng.

Mảnh đất Tô Mạt muốn không lớn lắm, cũng chỉ hơn một phần một chút, chưa đến một trăm mét vuông.

Trồng rau trong nhà kính không phải dự án chính của cô, chẳng qua là bây giờ đang rảnh nên cô muốn nghiên cứu thử xem.

Phải thực hành mới biết chính xác được, biết đâu chúng ta có thể nâng cao công nghệ trồng rau nhà kính trong nước trước vài năm qua thí nghiệm này không biết chừng.

Sau khi Lục Quốc Bình dẫn người tới, Tô Mạt yêu cầu bọn họ dọn sạch tuyết trên mặt đất trước, sau đó xới đất.

Vừa hay, mấy nay tuyết không rơi, mặc dù đất đông cứng nhưng mà không nhiều, mà sức lực của mấy thanh niên lại khoẻ, chẳng mấy chốc đã xới xong đất.

Sau khi cày đất xong cũng là lúc dựng lều. Bình thường, loại tường tốt nhất là được đắp từ thân cây lúa mạch và bùn, nhưng Tô Mạt cũng chỉ có ý định sử dụng mấy tháng nên không muốn lãng phí nhiều thời gian công sức như thế, cô quyết định dùng cán lúa mạch và đầu gỗ đắp lên.

Về cơ bản thì những người nông thôn này cũng khá thông thạo trong lĩnh vực xây dựng, tốc độ của họ rất nhanh, chỉ hơn một ngày đã dựng xong một cái lều. Đỉnh lều cũng thoả mãn được nhu cầu của Tô Mạt, có thể di chuyển được.

Đắp lều xong là đến việc làm ấm đất.

Mấy người làm theo yêu cầu của Tô Mạt, đào mấy cái hố trên mặt đất, đốt mùn cưa, để nó làm ấm mặt đất từ từ. Nếu cứ để mặt đất lạnh lẽo, hạt giống sẽ khó nảy mầm. Mùn cưa được lấy từ xưởng thợ mộc công xã, ở đó có rất nhiều mấy thứ này.

Vào thời xa xưa, các vương công quý tộc sẽ thường cho người dân trồng rau bên cạnh suối nước nóng để đảm bảo mùa đông vẫn có rau, mặt đất ấm có thể trồng rau được.

Lục Bá Minh nghe nói Tô Mạt đang muốn nghiên cứu gì đó nên cố tình tới xem thử.

Lục Thanh An đã cho ông cụ ăn mấy sâm núi hoang dã kia, sau đó nghỉ ngơi mấy tháng, cơ thể Lục Bá Minh đã khoẻ hơn rất nhiều. Không dám nói là có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, sống thêm mấy năm nữa chắc chắn không thành vấn đề.

Uy tín của Lục Bá Minh trong thôn vẫn rất cao, mấy thanh niên thấy ông cụ tới thì mừng ra mặt.

“Bí thư chi bộ, ông khoẻ lại rồi ạ?”

Kể từ khi bệnh tình của Lục Bá Minh nặng hơn, ít cũng phải một năm ông cụ không ra ngoài đi lại rồi.

Lục Bá Minh cười đáp: “Đúng vậy, cũng gần như là khỏi rồi. Mấy đứa cứ làm việc của mình đi, không cần để ý tới ông, ông xem thử thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-175.html.]

Lục Bá Minh đi dạo qua một vòng, thấy mọi thứ cũng ra ngô ra khoai. Khi ông cụ còn nhỏ, đứa ở trong nhà cũng trồng rau vào mùa đông và cũng làm gần giống với quy tắc như vậy.

Thấy Tô Mạt không có mặt ở đây, Lục Bá Minh lại tới nhà cô.

Lúc này Tô Mạt đang rửa sạch các loại rau trồng trong nhà. Trước đây cô toàn dùng dị năng nên số liệu không mang tính chất tham khảo.

Lần này cô dự định so sánh bốn nhóm, thống nhất chọn cùng một loại cây cải dầu. Hai nhóm là sử dụng hạt giống rau thời bây giờ, còn hai nhóm kia là dùng hạt giống rau của thế hệ tương lai.

Hạt giống được chia làm hai phần, một phần là loại được gieo trồng theo tự nhiên, còn một phần cô sẽ sử dụng dị năng để nuôi lớn. Đến lúc đó cô sẽ ghi lại số liệu tăng trưởng hàng ngày.

Thấy Lục Bá Minh tới, Tô Mạt cũng vô cùng ngạc nhiên, vội dọn ghế ra cho ông cụ ngồi, chuẩn bị đi vào rót cốc nước.

Lục Bá Minh xua tay: “Tiểu Mạt, không cần vội đâu, ông nội chỉ tới xem chút thôi.”

“Tiểu Mạt, cháu có thể nói ông nội nghe cháu thực hiện nghiên cứu này là có dự định gì sắp tới ư?” Lục Bá Minh hỏi.

Không phải ông cụ không tin Tô Mạt, mà là ông cụ lo một cô gái đến từ thành phố như Tô Mạt sẽ nghĩ sai ở phân đoạn nào đó trong việc nghiên cứu nông nghiệp, và ông cụ có thể cho cô lời khuyên.

Đúng là giờ đang là thời điểm đất nước khó khăn, mỗi một đồng tiền phải được chi tiêu một cách khôn ngoan. Người khác thì ông cụ không quản được, nhưng nếu là người của mình, ông cụ không hy vọng sẽ xảy ra tình huống lãng phí kinh phí quốc gia.

“Cháu làm điều này chủ yếu là vì hai mục đích, một là xem phương thức thí nghiệm này có được hay không. Hai là ghi lại số liệu tăng trưởng của chúng nó, sau đó tính toán lợi ích và hiệu quả sinh sản dựa vào đầu vào đầu ra…” Tô Mạt giải thích, đồng thời đưa bản ghi chép trong hai ngày qua cho Lục Bá Minh xem, giảng giải kỹ càng tỉ mỉ.

“Mặc dù phương thức trồng rau này hơi tốn kém, nhưng ông nội à, cuộc sống của chúng ta đang dần khá lên. Khi cuộc sống tương lai tốt hơn, ngoài việc thoả mãn vấn đề ấm no, chắc chắn người dân sẽ có nhu cầu cao hơn.”

“Nếu chúng ta có thể thí nghiệm ra cách trồng rau mùa đông mà không cần tiêu tốn quá nhiều tiền, dù giá rau có đắt hơn chút, mọi người có tiền trong tay cũng sẵn sàng chi nhiều tiền để có thể ăn ngon trong mùa đông.”

Lục Bá Minh thấy Tô Mạt chuẩn bị vô cùng đầy đủ chứ không phải kiểu suy nghĩ bồng bột nhất thời nên cũng yên tâm.

“Được Tiểu Mạt, cháu nghiên cứu tốt nhé. Bây giờ ông nội có thể đi lại được rồi, nếu bộ xương già này có thể đem lại ích lợi gì, cháu cứ lên tiếng.” Lục Bá Minh nói.

Mùa đông chỉ ăn cải trắng với củ cải, ai sống người đó biết, ai chẳng muốn được ăn ngon hơn?

Chẳng có ai sinh ra là để chịu khổ cả.

Mùa đông năm nay, Tô Mạt trồng rau xanh ở đây, thỉnh thoảng có thể gửi qua một ít, Lục Bá Minh cảm thấy bữa cơm dễ ăn hơn nhiều.

Thấy ông cụ định đi về, Tô Mạt nhanh chóng bỏ hơn phân nửa số rau xanh cô vừa hái vào sọt, bảo Lục Bá Minh cầm về. Số rau xanh này là do cô dùng dị năng để đẩy mạnh khả năng tăng trưởng của chúng, có lợi cho sức khoẻ của Lục Bá Minh.

Đợi đến khi mặt đất ấm lên, Tô Mạt lại gọi Lý Nguyệt Nga và Hà Lan Anh tới, bảo bọn họ chia mặt đất thành bốn luống và lần lượt trồng rau hẹ với cây cải dầu.

Vẫn được chia làm hai nhóm như cũ, một nhóm là hạt giống nguyên chất, một nhóm là hạt giống được nuôi dưỡng bằng dị năng. Đến lúc đó cô chỉ cần ghi lại số liệu tăng trưởng mỗi ngày.

Sở dĩ chọn rau hẹ và cây cải dầu là bởi vì hai loại rau này đều chịu được lạnh và có thể sống sót qua mùa đông ở nhiệt độ âm hai đến ba độ.

Trồng xong, Tô Mạt dặn dò bọn họ những việc cần lưu ý, tưới nước như thế nào, làm ấm mặt đất ra sao, cách mở lều kịp thời để phơi nắng vào buổi trưa khi không có tuyết, cách phủ nhiều cán lúa mạch lên rau khi tuyết rơi dày.

Hai người đều là nông dân già, Tô Mạt nói cái bọn họ cũng hiểu ngay.

Tô Mạt dành ba ngày ở đại đội để xử lý tốt chuyện thí nghiệm, tới ngày năm mới tới công xã.

Vừa trở về cô đã nhận được tin tức, cán sự Đặng Hằng được tuyên dương trước đó đã trở thành bí thư đảng uỷ.

Xem ra Lục Trường Chinh không giúp Dương Cảnh Minh.

Bình Luận (0)
Comment